Đánh mất em rồi! - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-12-30 07:05:54
Lượt xem: 395

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô mặc một chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, tóc búi đơn giản đầu, trông gầy hơn một chút so với lúc ở Tây Bắc nhưng giữa đôi lông mày một sự bình thản và an yên mà từng thấy đây.

Cô đang cúi đầu đo huyết áp cho một bà lão, khóe miệng khẽ nở nụ nhạt, nhỏ nhẹ dặn dò điều gì đó.

Khoảnh khắc đó, Lục Chiến Dã cảm thấy như quên cả thở.

Cô sống , ở một nơi mà hề , cô đ.â.m chồi nảy lộc và nở những đóa hoa tĩnh lặng.

Anh cứ thế mưa, tham lam ngắm, dám gần vì sợ làm kinh động đến trong tranh.

lúc , một gã đàn ông vẻ mặt lưu manh say khướt xông phòng khám, miệng mồm bẩn thỉu quát tháo:

“Con mụ họ Diệp ! Mày bốc cho tao loại t.h.u.ố.c rác rưởi gì thế hả! Uống mấy ngày chẳng tác dụng gì cả! Trả tiền đây!”

Gã đàn ông c.h.ử.i bới giơ tay định đập phá lọ t.h.u.ố.c bàn.

Diệp Tri Thu giật , theo bản năng lùi một bước, mặt mày tái nhợt.

“Rầm!”

Chưa đợi tay gã du côn chạm tới lọ thuốc, một bàn tay lớn như gọng kìm sắt nắm chặt lấy cổ tay gã.

Lục Chiến Dã xông từ lúc nào, hình cao lớn như một bức tường, che chắn kiên cố mặt Diệp Tri Thu.

“Buông tao ! Mày là thằng ch.ó nào!”

Gã du côn vùng vẫy, vớ lấy một chiếc ghế đẩu bên cạnh, nhắm thẳng lưng Lục Chiến Dã mà đập xuống!

Lục Chiến Dã vì để bảo vệ Diệp Tri Thu phía nên cứng rắn chịu đựng cú đ.á.n.h , chỉ phát một tiếng hừ nhẹ.

“Lục Chiến Dã...?”

Chuyện gì xảy ? Lục Chiến Dã...

Trái tim dường như một bàn tay lạnh lẽo bóp nghẹt, ngừng đập.

“Lục Chiến Dã...?”

Tôi quỳ bên cạnh , đưa tay nhưng dám chạm .

Giọng của lạc lõng giữa đám đông đang la hét và lóc, nhẹ như một làn khói.

Anh đáp .

Cảnh sát và nhân viên cứu thương nhanh chóng ập , cả rạp hát loạn thành một đoàn.

Tôi dìu dậy, ai đó bên tai lớn điều gì đó nhưng rõ một chữ nào.

Tầm mắt của dán chặt thể đang khiêng lên cáng cứu thương .

Cơ thể run rẩy nhưng thể rơi nổi một giọt nước mắt.

Mãi đến ngày hôm , mới tìm thấy ở bệnh viện thành phố.

Anh sắp xếp ở phòng bệnh đơn, yên tĩnh.

Khi đẩy cửa , đang mở mắt trần nhà, ánh mắt trống rỗng như một miệng giếng cạn bỏ hoang sa mạc Gobi.

Nghe thấy tiếng động, đầu , thấy là , đôi hố mắt trũng sâu lấp đầy bởi sự hoảng loạn và lúng túng.

Anh gầy nhiều, cũng già nhiều, gió cát khắc lên mặt những dấu vết sâu hơn cả trong ký ức của .

Cánh tay của quấn băng dày, treo ngực, mặt cũng vài chỗ trầy xước.

Chúng ai gì, trong khí chỉ mùi t.h.u.ố.c sát trùng thanh lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/danh-mat-em-roi/chuong-15.html.]

Cuối cùng, vẫn là mở lời , giọng khàn đặc như giấy nhám chà qua:

“Tri Thu... xin .”

Tôi , lòng bình thản như mặt hồ tĩnh lặng.

“Trước đây, là .”

Anh gian nan tiếp, nhưng ánh mắt dám thẳng .

“Là bỏ rơi em, làm tổn thương em, ... bây giờ những điều đều muộn , nhưng vẫn cho em , hối hận .”

Tôi đặt túi giấy cầm tay lên tủ đầu giường, bên trong là bánh quế hoa mua khi ngang qua góc phố.

“Lục Chiến Dã.”

“Anh cứu , giữa chúng từ lâu còn nợ nần gì nữa , chuyện quá khứ buông xuống , cũng cần tự trách nữa.”

Trên mặt lóe lên một tia đau đớn tột cùng, nhưng nhanh đó thế bởi một sự cay đắng như cam chịu phận.

Tôi kéo ghế xuống, giống như đang trò chuyện với một bạn cũ lâu gặp:

“Anh xem, bây giờ sống , quân đội là vì quy tắc quá nhiều...”

“Mở một phòng khám nhỏ ở phố cũ, ở bên cạnh như thế !”

Tôi kể về sân vườn của .

Trong sân, cây lựu năm nay kết bao nhiêu trái, kể về con mèo lười lầu béo thêm một vòng.

Giọng bình thản, ánh mắt trong veo, một chút oán trách hận thù.

Anh vẫn im lặng lắng , hề ngắt lời.

Chỉ đôi mắt , đọng một nỗi buồn sâu thẳm thấy đáy.

Có lẽ hiểu .

Trong thế giới của , còn bãi cát vàng , cũng còn hình bóng .

“Tri Thu,” bỗng nhiên ngắt lời , giọng mang theo một sự nhẹ nhõm đầy mệt mỏi.

“Em là một cô gái , nhất định chăm sóc bản cho thật ... Hãy tìm một thực sự trân trọng em.”

Anh khựng một chút, ánh mắt hướng về phía những tán cây xanh mướt của vùng Giang Nam ngoài cửa sổ, dường như đang xuyên qua chúng để về biên giới xa xăm.

“Tôi sẽ về trạm gác, sẽ... ở nơi đó, canh giữ biên cương, cũng sẽ thầm chúc phúc cho em.”

Đây là lời phán quyết của , cũng là sự chuộc của .

Tôi dậy, chỉnh tà váy.

“Cảm ơn .”

“Chúc sớm ngày bình phục, cũng chúc sự đều .”

Nói xong, , bước về phía cửa phòng bệnh.

Phía , hề vang lên bất kỳ âm thanh nào.

Tôi hít một thật sâu, chút nóng cuối cùng của vùng sa mạc Gobi trong phổi cũng theo đó mà tan biến sạch sành sanh.

Lục Chiến Dã vì hành động dũng cảm cứu biểu dương, kết thúc sớm kỳ nghỉ vốn chẳng dài dặn gì, nhanh chóng trở về vùng Tây Bắc.

Tôi cũng bệnh viện.

Loading...