Tôi bất lực thở dài, mua một cây kem và mấy viên kẹo mút bên lề đường, đầu về hướng đúng.
Đi đường tắt ngang qua một khu dân cư cũ, xem bản đồ ăn kem, rẽ qua vài ngã tư, một tiếng mèo kêu thu hút sự chú ý của .
Một con mèo màu mướp vàng đang xổm bức tường rào, bộ lông nước mưa làm ướt sũng, thử gọi nó: "A Cửu?"
Con mèo một cái, nhảy xuống chạy mất.
Tôi đuổi theo, thấy bóng dáng con mèo , ngược thấy một quen thuộc.
Bên ngoài bức tường phủ đầy cây bò cạp một thiếu niên đang đó, che ô, nước mưa men theo khuôn mặt ngừng rơi xuống.
Khoảnh khắc thấy , nở nụ .
Tôi về phía , che ô lên đỉnh đầu : "Cậu làm thế?"
"Cậu thích dầm mưa ?"
Cậu luôn như , xuất hiện mắt một cách chật vật và đáng thương.
Khiến thấy xót xa.
Tôi chuyện với Lục Dục, thấy chằm chằm, vành mắt dần đỏ lên.
Cậu mấp máy môi: "Hạ Tinh Lạc, luôn chờ ?
"Tôi luôn nghĩ rằng, nếu xuất hiện, sẽ từ bỏ việc làm phiền ."
"Nếu xuất hiện, thì thể tham lam thêm một chút ."
Tôi lùi một bước: " Lục Dục, đang gì ?"
"Tôi hiểu."
Lục Dục xoay ép tường, trong vẻ mặt u ám ẩn chứa sự đòi hỏi mang tính cầu khẩn.
"Hạ Tinh Lạc, đừng thích khác, ."
Tay chạm lên mặt , hàng mi của khẽ run rẩy.
Ánh mắt ở cách gần gang tấc đang trào dâng nỗi buồn, sự yêu thích, khát khao và cả nỗi nhớ nhung.
Đại não trong phút chốc lóe lên vô mảnh vỡ hình ảnh, khó chịu.
Không lấy sức lực, đẩy mạnh Lục Dục ngã xuống đất chạy biến .
Mưa vẫn cứ rơi, chạy về phía , thiếu niên phía chôn chân tại chỗ, bàn tay siết chặt.
Về đến nhà, khi mở cửa phòng thấy A Cửu.
Nó đang xổm ghế của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuu-roi-cau-khong/chuong-15.html.]
"Lại gặp mặt , Hạ Tinh Lạc."
Tôi tới ghế thụp xuống: "Con mèo dẫn gặp Lục Dục quả nhiên là ngươi."
"Tại ?"
A Cửu l.i.ế.m cái vuốt : "Chuyện thì dài, cho xem cái ."
"Xem xong sẽ hiểu thôi."
A Cửu há miệng, nhả một cái bong bóng đầy màu sắc huyền ảo, nó từ từ bay về phía và biến mất ở giữa lông mày.
Tôi mơ một giấc mơ dài, lộn xộn.
Cảnh đầu tiên trong mơ là tiết trời mưa dầm u ám ẩm ướt, ngày hôm đó đúng lúc là ngày cuối cùng của kỳ thi đại học.
Thi xong môn cuối cùng, bỗng nổi hứng xe buýt.
Tôi đạp lên những vũng nước lớn nhỏ ven đường để bộ về.
Khi đường tắt, rẽ một khu tiểu khu cũ.
Ở một lối nhỏ, góc tường phủ đầy cây bò cạp một thiếu niên đang dựa đó.
Cậu cúi đầu, để mặc cho nước mưa xối xả gột rửa cơ thể, bất động như tượng.
Tôi che ô ở đầu hẻm vài giây, lẽ là do ánh mắt của quá lộ liễu, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu về phía .
Gương mặt đó quen thuộc, chính là bạn cùng bàn của - Lục Dục.
Tôi mặt , tới đó mà tiếp tục về phía .
Khi ngang qua một tiệm tạp hóa, đột ngột dừng .
Linlin
Tôi mua một chiếc ô trở rẽ con hẻm đó.
Tôi tới mặt Lục Dục thụp xuống, chiếc ô trong tay che chắn cho , tiếng mưa rơi lộp bộp mặt ô.
Lục Dục chậm chừ ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng.
Gương mặt vốn trắng trẻo giờ đây sự gột rửa của nước mưa càng lộ vẻ xa cách lạnh lùng.
"Cậu chứ?"
Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Cậu chằm chằm , đột nhiên nở một nụ quái dị, : "Ông c.h.ế.t ."
Lục Dục chỉ : "Kẻ là cha về mặt sinh học của cơ thể ."
"Cậu ?"