Đây chính là sự thức tỉnh mà A Cửu ?
Tôi buông ống quần xuống, sự dìu dắt của một bạn học về phía phòng y tế.
Khi bước lên bậc thang sân vận động, đầu Lục Dục đang chuẩn kiểm tra tại vạch xuất phát.
Tiếng còi vang lên, như mũi tên rời cung, lao về phía đích.
Gió thổi tung mái tóc , truyền tiếng reo hò ngưỡng mộ của những cô gái xem, ý chí ngời ngời của thiếu niên.
Không hiểu , bỗng thấy chút buồn bã.
Cậu vẫn chọn tự sát ?
Sau khi bôi thuốc, về lớp nghỉ ngơi , bàn học quan sát thứ xung quanh.
Nhìn thời khóa biểu dán bàn, tiết là giờ tự học.
Chồng sách vở chất đống bàn khiến nhịn mà đỡ trán, đau đầu thật sự.
Tại trải qua năm lớp 12 một nữa, cơn ác mộng còn nếm trải thứ hai.
Tôi chống cằm, những dòng chữ bảng đen do giáo viên tiết để mà thẫn thờ.
Ký ức về cái c.h.ế.t ở thế giới vẫn còn mới nguyên, đây chính là vận mệnh của qua đường ?
A Cửu , qua đường đường vận mệnh độc lập và rõ ràng, nên ngay cả cái c.h.ế.t cũng tùy ý và điềm báo như .
Dù cho hàng năm khám sức khỏe đều vấn đề gì, cũng thể thế giới xóa bỏ khoảnh khắc cái c.h.ế.t ập tới.
Điều may mắn là đau đớn, mà giống như một mệt mỏi tiêu hao quá độ chìm giấc ngủ sâu.
Chỉ là, tại A Cửu đột ngột tìm đến nữa.
Câu cuối cùng của nó ý nghĩa gì?
Ngồi trong lớp nửa tiếng đồng hồ thì thấy tiếng chuông tan học, các bạn học lượt .
Lục Dục bước đúng lúc tiếng chuông học vang lên, đến bên cạnh , kéo ghế xuống.
Gặp nữa, tâm tư chút phức tạp.
Ở kiếp , ký ức của khoảnh khắc cuối cùng quá đỗi rõ ràng, nếu bảo lòng chút gợn sóng thì đó là dối.
Tôi hiểu, một bình thường mờ nhạt như , còn bao quanh bởi vô mỹ nhân.
Vậy mà lòng hướng về .
Lúc tan học dậy rời ngay, đợi đến khi các bạn trực nhật chuẩn về hết mới chậm rãi thu dọn.
Chân thương nên chậm và khập khiễng.
Tôi thích cảm giác khác chú ý, nên chọn lúc ít mới .
Xuống cầu thang, mấy bước, một chiếc xe đạp chắn ngang mặt .
Một gương mặt rạng rỡ đập mắt .
Là hot boy của lớp bên cạnh, Hứa Dương.
"Chân thế, để tớ chở về nhé!"
Hứa Dương và ở cùng một khu chung cư, quen từ nhỏ, chỉ là lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cuu-roi-cau-khong/chuong-12.html.]
Từ mẫu giáo đến trung học, cũng từng là cùng lớp hai ba , tỏa sáng, trai, là kiểu ngưỡng mộ và yêu thích.
bao giờ nghĩ đến việc tỏ tình với , cũng chẳng ý định theo đuổi.
Suy nghĩ của đối với giống như sự ngưỡng mộ của hâm mộ dành cho thần tượng .
Tôi chằm chằm ghế xe của , đang định gật đầu thì một chiếc xe đạp khác lao tới.
Phanh gấp, đôi chân dài chống xuống đất, bánh xe chắn ngang xe đạp của Hứa Dương.
Đôi mắt chiếc mũ lưỡi trai trắng : "Lên , đưa về."
Tôi sững sờ Lục Dục đột ngột xuất hiện, kinh ngạc hành động của .
Hứa Dương gượng gạo, : "Hóa đang đợi , đây."
Nói đạp xe rời .
Để với vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi của kiếp quan hệ thiết với bạn cùng bàn Lục Dục đến thế ?
Tôi vẫn lên ghế xe đạp của Lục Dục.
Người bộ đường chậm rãi, trời tối nhanh, đèn đường dọc lối liên tục bật sáng.
Gió thổi làm áo khoác đồng phục đang mở phanh của bay lên, cứ vô tình chạm mặt .
Mùi bột giặt.
Linlin
Tôi lưng Lục Dục, trong đầu hiện lên bóng lưng ngày mưa đó, còn bóng ánh đèn ngoài quán .
Một nỗi xót xa nhè nhẹ quẩn quanh trong lòng.
Cậu ở đỉnh cao, sở hữu tất cả, tại vẫn chọn kết thúc sinh mệnh chứ.
Đến khu chung cư ở, xuống xe, lời cảm ơn với Lục Dục.
"Hạ Tinh Lạc, ..."
Cậu định gì đó nhưng thôi.
Đổi lời : "Hẹn gặp ngày mai."
Tôi nhíu mày, quan sát kỹ mặt.
Đôi lông mày vành mũ một mảng bóng tối che khuất, nhưng đôi mắt đó sáng.
Lục Dục mà bao giờ dùng ánh mắt để , kiểu tập trung nghiêm túc như .
Ngày hôm nay xảy quá nhiều chuyện, còn cần sắp xếp , đáp : "Ừ, ngày mai gặp."
Nói xong, bước nhưng cảm thấy một ánh mang cảm giác là lạ, ngoảnh .
Lục Dục vẫn , đang .
Thấy đầu, ấn ấn chiếc mũ đầu, đầu xe và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt .
Ở kiếp , từng gặp làm nhiệm vụ, cũng gặp A Cửu.
Cây đa ở lối nhà vẫn xanh như cũ, chỉ là còn thấy bóng dáng màu vàng cam đó nữa.
A Cửu còn xuất hiện nữa ?