15
Cố Dịch Lăng cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên. Hắn thể chịu đựng thêm nữa. Hắn vội vàng lật xuống giường, thẳng phòng tắm, để Hoàng Niệm Dao đang đó, vẻ mặt đầy sự khó chịu và bối rối. Cửa phòng tắm đóng sầm , tiếng nước chảy xối xả vang lên, như rửa trôi tất cả những gì xảy đêm qua.
Hoàng Niệm Dao dậy, vẻ mặt cô còn vẻ ngọt ngào giả tạo nữa, mà đó là sự lạnh lẽo và tính toán. Cô chằm chằm cánh cửa phòng tắm, ánh mắt đầy sự tự mãn. Cô thành công. Cố Dịch Lăng thuộc về cô . Giờ đây, cô sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà , là phụ nữ duy nhất bên cạnh Cố Dịch Lăng.
Cô dậy, bước quanh phòng ngủ, chạm từng món đồ, từng vật dụng mà Tạ Chỉ An từng sở hữu. Cô nhặt chiếc váy ngủ của Tạ Chỉ An lên, ngắm nghía một cách khinh bỉ, ném nó sọt rác. Cô mở tủ quần áo của Tạ Chỉ An, những bộ quần áo sang trọng, những món đồ trang sức đắt tiền, và nở một nụ đắc thắng. Tất cả những thứ , giờ đây đều thuộc về cô .
Hoàng Niệm Dao bước đến bàn trang điểm, gương. Cô thấy một khuôn mặt xinh , quyến rũ, và một nụ đầy tự tin. Cô tưởng tượng cảnh sẽ thế Tạ Chỉ An, trở thành bà Cố Dịch Lăng, sống một cuộc sống xa hoa, đàn ông quyền lực nhất Kinh Thành cưng chiều. Sự "ái kỷ" của cô lên đến đỉnh điểm. Cô "đồng nhất hóa" với vị trí của Tạ Chỉ An, tin rằng xứng đáng với tất cả những gì cô đoạt .
Khi Cố Dịch Lăng bước khỏi phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, mùi bạc hà thanh mát thoang thoảng. Hắn Hoàng Niệm Dao đang giữa phòng, gương mặt cô lộ rõ vẻ đắc thắng. Hắn cảm thấy một sự ghê tởm dâng lên, nhưng vẫn cố gắng che giấu nó. Hắn vẫn "hợp lý hóa" hành động của , vẫn giả vờ rằng chuyện đều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cuong-loan/chuong-8.html.]
Hoàng Niệm Dao tiến gần , vòng tay ôm lấy cổ : "Ông xã, chứ? Đêm qua uống nhiều quá." Cô , giọng điệu đầy quan tâm, nhưng ánh mắt lóe lên sự tính toán. Cố Dịch Lăng khẽ gật đầu, gì, chỉ đơn thuần đẩy cô một chút, về phía tủ quần áo, bắt đầu mặc quần áo.
16
Hoàng Niệm Dao Cố Dịch Lăng với ánh mắt dò xét. Cô cảm nhận sự xa cách của , nhưng cô vẫn cố chấp tin rằng đó chỉ là do mệt mỏi. Cô sẽ để thoát khỏi tay . "Ông xã, hôm nay em mua sắm. Anh cùng em nhé?" Cô , giọng điệu đầy vẻ nũng nịu.
Cố Dịch Lăng đáp, chỉ đơn thuần mặc xong quần áo, . Ánh mắt vẫn còn vương sự mệt mỏi và trống rỗng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản. "Anh việc ở công ty. Em tự ." Hắn , giọng điệu lạnh lùng, chút cảm xúc. Hoàng Niệm Dao sững sờ, vẻ mặt cô thoáng chút thất vọng, nhưng nhanh chóng che giấu.
"Vậy... về sớm nhé!" Cô , cố gắng giữ nụ môi. Cố Dịch Lăng đáp, chỉ đơn thuần gật đầu, lưng rời khỏi phòng. Cửa phòng 'rầm' một tiếng đóng , để Hoàng Niệm Dao một trong căn phòng rộng lớn. Nụ môi cô lập tức tắt ngấm. Cô độc ác điên cuồng đ.ấ.m gối: "Con tiện nhân Tạ Chỉ An đó! Đáng lẽ ban đầu làm cho nó biến mất tiếng động!" Cô cảm thấy một sự giận dữ dâng lên. Cô cố gắng hết sức để thế Tạ Chỉ An, nhưng vẫn còn nhớ đến cô .
Hoàng Niệm Dao tức giận gọi điện cho những bạn của , khoe khoang về việc Cố Dịch Lăng làm gì cho cô , về những món quà đắt tiền mà tặng, về vị trí của cô trong trái tim . Cô cố gắng lấp đầy sự trống rỗng và bất an trong lòng bằng những lời dối và sự khoe khoang. Đây là đỉnh cao của sự "ái kỷ" của cô . Cô cần sự công nhận từ khác để cảm thấy giá trị.
Trong khi đó, Cố Dịch Lăng rời khỏi biệt thự, cảm thấy một sự mệt mỏi và chán ghét tột cùng. Hắn ở đây thêm một giây nào nữa. Hắn lái xe , , chỉ thoát khỏi cảm giác trống rỗng đang bủa vây lấy . Hắn nhớ đến Tạ Chỉ An, nhớ đến những kỷ niệm cũ, và một nỗi đau nhói lên trong tim. Hắn , gây quá nhiều lầm, và giờ đây, đang trả giá.