Tôn lão đại đang vui vẻ bước  nhà thì bất ngờ  một bóng  nhỏ bé lao  ôm chầm.
“Cha, cuối cùng cha cũng về .”
Tôn lão đại sững .
Con gái ông nuôi  sáu năm nay, tuy  thiết nhưng  giờ luôn ít , chín chắn,  bao giờ chủ động nhào  lòng ông như .
“Cha, con nhớ cha lắm.”
Là nhớ thật.
Nếu   đời  còn một chút ấm áp nào  thể tan chảy trái tim băng giá của Tạ Ngọc Uyên thì đó chính là tình cảm từ Tôn lão đại.
Kiếp , cảnh cha vung cây đòn gánh phẫn nộ quát lớn  mặt Tôn Lão Nhị vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ nàng.
Nàng  thể nào quên lúc t.h.i t.h.ể ông  khiêng về, tay vẫn còn nắm chặt chiếc trâm vàng mua tặng nương.
Tôn lão đại vỗ nhẹ lưng con gái, ánh mắt  Cao Thị   chiếc ghế gỗ, đôi mắt đen tuyền của ông sáng rực lên vẻ chân chất.
“A Uyên,  lấy nước cho cha rửa mặt nào.”
Tạ Ngọc Uyên chui  khỏi vòng tay ông,  nương   cha, mỉm , nụ  đầu tiên từ khi nàng trở về.
Tôn lão đại đến bên Cao Thị,  hiền hòa, Cao Thị cũng  ngây ngô, đưa bàn tay trắng muốt vỗ nhẹ  mặt ông.
Nhìn xung quanh  thấy ai, Tôn lão đại bèn cúi xuống hôn bà một cái.
Cao Thị học theo, cũng nhón chân hôn  ông, nhưng  dính đầy bụi lên môi, giận đến mức nhăn mặt    thèm  chuyện nữa.
Tạ Ngọc Uyên bưng chậu nước , thấy cha đang dỗ nương thì hít sâu một  để che giấu  cảm xúc: “Cha rửa mặt .”
Tôn lão đại vốc nước lên rửa, nước trở nên đen ngòm.
Tạ Ngọc Uyên bê chậu nước  ngoài, thoáng thấy bóng  lấp ló  cửa sổ bèn hất cả chậu nước .
Tôn lão nương lập tức  dội ướt sũng. Gió lạnh táp  khiến bà run cầm cập.
Tạ Ngọc Uyên giả bộ bối rối: “Ôi,  Tổ mẫu   đây? Con   thấy, xin  Tổ mẫu !”
Tôn lão nương phun  nửa ngụm nước đen, trong lòng  lao  lột da lóc xương con tiện nhân  nhưng ngoài mặt  nặn  nụ  nhăn nhó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cuoc-doi-my-man-ta-ngoc-uyen-ly-cam-da/chuong-8.html.]
“Cha con  suốt đêm về chắc đói ,   gọi cha con  ăn sáng.”
“Cha, Tổ mẫu gọi cha  ăn sáng đấy.”
Sợ  con trai  thấy bộ dạng thảm hại nên Tôn lão nương bèn chạy vội.
Tạ Ngọc Uyên  cố tình  lớn: “Tổ mẫu,   đừng  ngoài cửa sổ nữa,   cha nương  chuyện thì  trong , ngoài  lạnh lắm.”
Tôn lão nương tức  ói máu, chửi thầm "con tiện nhân"  bỏ chạy.
Một bàn tay lớn đặt lên vai Tạ Ngọc Uyên.
Nàng ngẩng đầu mỉm  với cha.
Mặt Tôn lão đại bỗng sa sầm: “Mặt con  thế  là ai đánh thế?”
Tạ Ngọc Uyên vội cúi đầu, né tránh ánh mắt ông: “Là… là con  cẩn thận tự va .”
Tôn lão đại trông  kinh ngạc.
“Cha, hiếm khi cha về nhà, đừng vì con mà sứt mẻ tình cảm với gia đình. Để con  dọn bữa sáng cho cha.”
Nàng càng  như  thì mặt Tôn lão đại càng thêm u ám. Ông cầm đôi đũa, trầm giọng hỏi:
“Cha, nương, mặt A Uyên là do ai đánh đấy ạ?”
 lúc , Tạ Ngọc Uyên bê chén cháo loãng ,  nhắc đến tên  thì ngạc nhiên ngẩng lên.
Tôn gia đồng loạt hít sâu một .
Bên má trái trắng trẻo của nàng sưng vù như chiếc bánh bao, in rõ năm ngón tay đỏ rực.
Tôn Lan Hoa sợ đến tái mét.
Cái tát hôm qua đến hôm nay  càng nghiêm trọng hơn,    thể như ?
Tôn lão nương vội giải thích: “Là nó đùa với con Lan Hoa đấy mà. Lan Hoa, mau xin  đại bá,   đừng   tay nặng như thế nữa.”
“Đại bá ơi, con  cố ý , chỉ đùa thôi ạ.”
Tạ Ngọc Uyên mỉm  như một kẻ   phiền lòng: “Cha, con  bảo  ai đánh con mà cha  tin. Con mang cháo  cho nương nhé, cha ăn nhiều .”
Vừa   vài bước thì nàng bỗng thốt lên: “Ối...”