“Dạ .”
“Vậy thì…    nữa!” Tô Trường Sam  nhạt, ánh mắt thoáng buồn sâu thẳm: “Ngươi  báo với Lý Cẩm Dạ, bảo  cẩn thận. Ta e rằng họ còn mưu tính gì đó phía .”
“Dạ, thưa gia!”
Tô Trường Sam  theo bóng   nhún chân biến mất  đầu tường. Đôi mắt đen khép hờ, giọng khàn khàn: “Nhị Khánh,  thôi. Đi uống rượu với ,  say  về!”
Nhị Khánh  thấy sự cô đơn  khuôn mặt chủ nhân, lòng  đành: “Gia,  là  sang đó một lát? Trong phủ vắng vẻ thế , chẳng  chút  khí tết. Để tiểu nhân  cùng, cũng đỡ trống trải mà!”
Tô Trường Sam lắc đầu, môi nhếch lên, dường như   nhưng   thể.
“Không . Ta sợ đến    kiềm chế .”
Một đêm tiệc tàn, khiến Cao Ngọc Uyên mệt mỏi rã rời. Về đến phủ, nàng  lễ phục, khoác lên  bộ quần áo thường ngày, uống vài ngụm  nóng, cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần.
Lý Cẩm Dạ nhận lấy tách  từ tay nàng, ánh mắt đong đầy yêu thương: “Nàng cứ nghỉ ngơi trong phòng , phía   lo  .”
“Làm gì mà nghiêm trọng thế? Tam thúc, Hàn , bọn họ vẫn đang đợi  phát lì xì mà!”
Nàng nghịch ngợm cọ trán  n.g.ự.c , giọng nhỏ nhẹ: “Đây là cái tết đầu tiên chúng  cùng đón  khi thành ,    qua loa.”
“Vậy thì !” Lý Cẩm Dạ khom lưng xuống,  : “Lên nào,  cõng nàng.”
Cao Ngọc Uyên  ngần ngại nhảy lên lưng .
Phía , Thanh Sơn và Loạn Sơn cầm đèn lồng dẫn đường, phía  La ma ma và vài gia nhân lặng lẽ  theo. Hai  bước chậm rãi giữa ánh đèn đêm.
Nàng chợt nghĩ  điều gì đó: “Lý Cẩm Dạ,   thấy  giống một  đàn bà đanh đá ?”
“Ta thích nàng đanh đá.” Hắn ngẫm nghĩ một lúc,  bổ sung: “Nếu nàng  đanh đá, làm  dám xông  tiểu viện của Trương lang trung mà cứu ?”
Cao Ngọc Uyên bật  đắc ý, bàn tay lạnh buốt luồn  cổ  trêu ghẹo.
Đêm sâu, ánh sáng từ đèn lồng chiếu rọi rực rỡ  sảnh chính. Bàn tiệc giao thừa  bày sẵn,  hai bàn. Bàn chính chỉ  bốn : Trương Hư Hoài, Tạ Dịch Vi và hai vị trắc phi.
Khi vợ chồng Lý Cẩm Dạ   xuống, một  hầu từ phủ Tô Trường Sam tiến : “Bẩm vương gia, gia của tiểu nhân  rằng ngài  đang  cấm túc,  thể đến, sợ gây phiền phức.”
Lý Cẩm Dạ nhíu mày.
“Tên đó từ khi nào mà hiểu chuyện thế? Trước đây  cấm túc   nào  lẻn sang đây ăn uống ?”
Hắn phất tay: “Ngươi mang hai bình rượu ngon  về cho gia nhà ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cuoc-doi-my-man-ta-ngoc-uyen-ly-cam-da/chuong-446.html.]
“Bẩm vương gia, để  !” Tạ Dịch Vi đột ngột lên tiếng.
Lý Cẩm Dạ cảm thấy  đau đầu: “Tam gia, ngày lễ lớn ngươi đừng chạy tới chạy lui. Hơn nữa…”
“Ta  hứa sẽ thường xuyên sang thăm .  cuối năm bận quá,   thời gian. Hôm nay là giao thừa,     gia đình,  đến chơi chắc cũng khó.”
“Để tam thúc  !” Cao Ngọc Uyên  hiểu nguyên nhân trong đó, khuyên: “Hắn vốn thích náo nhiệt, giờ   cấm túc, trông thật đáng thương.”
Lý Cẩm Dạ  khổ: “Vậy làm phiền tam gia .”
Tạ Dịch Vi  dậy, cúi  chào  ,  lớn: “Nếu uống say, hôm nay  ngủ  bên đó, A Uyên  cần chờ!”
“Tam thúc, còn tiền mừng tuổi của con ?”
“Ái chà,  quên mất! Để   !”
Nghe , Hàn  ngượng ngùng, vội lấy từ trong áo  một chiếc túi thêu, đưa cho nàng: “A Uyên, đây là của lão phu. Năm năm như một, mỗi năm đều đầy đủ!”
“Đa tạ . Đáng  là   phát lì xì cho   mới đúng.”
Nàng vui vẻ nhận lấy,   hiệu cho Giang Phong.
Giang Phong tiến lên, lấy bao lì xì chuẩn  sẵn phát cho  , ngay cả hai vị trắc phi cũng  phần.
Tiệc bắt đầu, Cao Ngọc Uyên  bên cạnh Lý Cẩm Dạ. Trong lúc   trò chuyện rôm rả, nàng chợt cảm thấy ánh mắt của một .
Đó là trắc phi Tô Vân Mặc, ánh mắt say mê  chăm chăm Lý Cẩm Dạ, như  nuốt trọn lấy .
Lý Cẩm Dạ vốn  nét  pha trộn ngoại tộc, góc cạnh nhưng  mất phần tinh tế. Khi  ,  toát  vẻ xa cách, lạnh lùng.  chỉ cần nhếch môi,  giống như cơn gió xuân nhẹ nhàng.
Tô Vân Mặc  đến si mê, lòng thầm nghĩ: “Được  như  ôm  lòng, chẳng  là hạnh phúc đỉnh cao ?”
Lý Cẩm Dạ vẫn điềm nhiên, ánh mắt ấm áp  sang nàng: “A Uyên, gắp cho  miếng sườn nướng .”
Cao Ngọc Uyên chạm đầu gối  , trách: “Sườn nướng chẳng  cũng dầu mỡ ? Chàng khiến Tô trắc phi khó xử !”
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ sáng lên,  hờ hững: “Ta chỉ thích ăn đồ nàng gắp. Khó xử? Liên quan gì đến ?”
Cao Ngọc Uyên cúi đầu, .
Tô Vân Mặc nhận đòn nặng nề, cúi mặt tránh . Trong lòng  nghĩ: “Bốn tháng thành ,  vẫn  chán  ?”
Không khí náo nhiệt, chỉ  nàng tự rối lòng.
Trương Hư Hoài uống một ngụm rượu, bất giác thở dài: “A Uyên, năm … đúng là khiến   rầu rĩ!”