Giờ đây, chị cũng còn là một quản lý vô danh nữa.
Chị bắt đầu mạng lưới quan hệ, địa vị, những kịch bản khác gửi đến, chị quyền bắt bẻ hoặc trực tiếp từ chối.
Tôi bưng một miếng bánh kem nhỏ xuống bên cạnh chị: “Chị ơi, em chỉ cướp một miếng nhỏ thôi, cho chị .”
Chị , mắt rưng rưng: “Vãn Ngưng, chị thật sự ngờ ngày hôm nay.”
Tôi hì hì hai tiếng: “Em cũng ngờ tới. Chúng hiện giờ coi như vượt qua giai đoạn khó khăn nhất nhỉ?”
“Ừm, vượt qua .”
Chị nhe răng , giọng mang theo tiếng : “Giỏi lắm, Vãn Ngưng, giỏi lắm.”
Chị nhận lấy bánh kem, tống một miếng miệng, cầm cái nĩa, ngượng nghịu thu tay , nuốt nước miếng một cái.
“Chị ơi, cảm ơn chị bỏ rơi em.” Tôi đung đưa chân: “Thật nếu Kỷ Dữ Xuyên, chúng lẽ sẽ vất vả hơn một chút đấy.”
Đến tận bây giờ, vẫn còn một kẻ thù ghét lấy chồng , nếu Kỷ Dữ Xuyên, chẳng là cái thá gì cả.
Chị quản lý hừ một tiếng: “Đừng chúng nó nhảm. Vãn Ngưng của chúng lúc livestream bán hàng là doanh đầu, đóng phim thì đóng vai nào vai nấy, nếu tại Diêu Trạch chèn ép em thì em nổi tiếng từ lâu . Hơn nữa...”
Chị đầu, hất cằm về phía đạo diễn Trần Hiếu ở đằng xa: “Em thực sự nghĩ thầy Trần là phân biệt trắng đen , nếu em thực sự là bùn nhão trát nổi tường, ông căn bản sẽ để em đoàn phim .”
“Cũng đúng ha.” Tôi bắt đầu ngây ngô: “Bản em cũng tệ.”
“Chứ còn gì nữa.”
Tôi uống chút rượu, lúc từ sân thượng xuống, bước chân bắt đầu lảo đảo.
Cũng chẳng là vị đồng nghiệp bụng nào hét lên một câu: “Thầy Kỷ ơi, vợ say kìa.”
Ngay đó, một bế bổng lên.
Tôi bầu trời đêm đen kịt đột nhiên khuôn mặt của Kỷ Dữ Xuyên che khuất, bất mãn túm lấy tai : “Tránh .”
Anh tức : “Anh tránh để em ngã xuống đất ?”
Tôi nhất quyết đòi cưỡi lên cổ Kỷ Dữ Xuyên để ngắm , kết quả tối đó, cõng lên nóc chiếc xe việt dã.
Dùng áo khoác quấn chặt lấy .
“Ngắm , ngắm cho .”
Tôi dựa Kỷ Dữ Xuyên, hỏi: “Sau đó món quà nhỏ tặng ?”
Kỷ Dữ Xuyên thở dài: “Không . Anh quên đặt hàng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/con-duong-scandal/chuong-14.html.]
Tôi gật đầu: “Thật là đáng tiếc, cuối tháng đó vì thiếu một đơn hàng đó mà thua cửa hàng khác, ông chủ cửa hàng của tụi em phá sản luôn. Sau đó em trúng, đóng phim mạng.”
Kỷ Dữ Xuyên ôm lấy : “Có lẽ giữa chúng chính là định mệnh.”
Mùa thu muộn, ngàn treo cao.
Phía xa sóng thông rì rào, tiếng nước xôn xao.
Tôi gối đầu lên vai Kỷ Dữ Xuyên: “Vài năm , em thực sự sẽ nghĩ tới một ngày sẽ trở thành một ngôi lớn. Lúc mới nghề, ai cũng em là chất liệu để đóng phim. Em vụng về, thiên phú, khéo léo, thậm chí ngay cả quy tắc ngầm cũng chấp nhận nổi, sẽ tiền đồ lớn lao gì . Thế nhưng, em vẫn nổi tiếng. Nhờ một bộ phim mạng kinh phí thấp, vô danh nhưng chế tác tinh lương.”
“Vậy em dự tính tương lai sẽ như thế nào?”
“Chị đại livestream hoặc là... Đi làm thuê để dành tiền đóng học phí, thi cao học.”
Thật con đường nào cũng dễ dàng.
Chúng sẽ điểm kết thúc của mỗi con đường là gì.
Cũng sẽ trong quá trình tiến về phía mà hết đến khác nghi ngờ chính .
còn trẻ, dũng khí để tiếp.
Chân trời sượt qua một ngôi băng.
Tôi nhắm mắt ước nguyện.
Kỷ Dữ Xuyên mở mắt, nghiêng đầu .
Mãi đến khi ước xong mới phát hiện .
“Ước cái gì thế?” Anh hỏi.
Hai mắt sáng rực lên vì phấn khích: “Em dùng thời gian năm năm để từ phòng livestream đến màn ảnh rộng, cho nên, em lòng tin dùng năm năm tiếp theo để biến thành một phiên bản hơn.”
Trong ánh mắt Kỷ Dữ Xuyên thứ gì đó đang lấp lánh, gối đầu lên cánh tay xuống nữa, lên bầu trời đầy .
Tôi chọc chọc : “Sao nãy ước nguyện?”
Anh : “Nguyện vọng của chỉ một thôi.”
“Là gì?”
“Biến ngôi mai thành của riêng .”
Kỷ Dữ Xuyên đầu , chằm chằm : “Hiện tại cô là của .”
Hết -