Tôi cố nén cơn giận, với Hứa Đình Đình: “Thứ nhất, tiền của , tiêu thế nào là quyền của , liên quan gì đến . Tôi cũng bao giờ ý định làm hư các bạn. Tôi chỉ đơn thuần là chia sẻ vì thiện ý, đừng ở đây tùy tiện vu oan cho !”
“Thứ hai, hiểu các bác nông dân làm việc vất vả mỗi ngày! Vì hầu như bao giờ lãng phí đồ ăn! Ngược là đấy, miệng thì nông dân vất vả nhưng tôn trọng thành quả lao động của họ, tùy tiện làm hỏng thức ăn! Mấy loại hoa quả , dù là nhập khẩu từ nước ngoài, cũng là do nông dân vất vả trồng trọt mà . Bữa tiệc hải sản thịnh soạn buổi chiều cũng là do ngư dân mạo hiểm tính mạng đánh bắt biển. Vậy mà tùy tiện phá hỏng chúng! Cuối cùng còn tôn trọng công sức của nông dân! Cậu đừng quá đáng như !”
“Cuối cùng! Mời bây giờ dọn dẹp sạch sẽ ký túc xá của chúng ! Nếu , chúng chỉ báo với quản lý ký túc xá mà còn báo với giáo viên chủ nhiệm! Bạn cùng phòng chúng và các bạn ngoài cửa đều là nhân chứng!”
Lúc , Hứa Đình Đình mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, quanh và thấy xung quanh chật kín những bạn học đang xúm xem náo nhiệt.
Mặt cô lập tức đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ nhưng cô vẫn cố chấp, chịu cúi đầu: “Rõ ràng là sai ! Dựa mà bắt dọn dẹp?”
Cô gào lên the thé, giọng run rẩy rõ rệt.
Quả thật, sắp tức c.h.ế.t vì cái logic của cô : “Tôi sai? Xin hỏi sai ở ? Tôi chia sẻ hoa quả với bạn cùng phòng, kết quả còn kịp ăn hất đổ xuống đất, cuối cùng còn đổ ngược là tôn trọng nông dân!”
Hứa Đình Đình thấy đúng là lý lẽ, đành bắt đầu dọn dẹp ký túc xá.
Vừa miễn cưỡng dọn dẹp, miệng cô vẫn ngừng lải nhải. “Thịnh Hạ, tiền là thể ức h.i.ế.p nghèo ? Cậu làm hỏng nề nếp của lớp học, ảnh hưởng việc học của các bạn, chỉ duy trì nề nếp của lớp học, cần sỉ nhục như ? Tôi đúng là tiền nhưng cũng lòng tự trọng!”
Tôi dáng vẻ thảm hại của cô , mà vẫn còn giả bộ đáng thương như nạn nhân, trong lòng bỗng dâng lên một cơn giận vô cớ.
Thật nếu cô chịu thành tâm xin , chẳng bắt cô tự dọn dẹp nhưng cô những hối cải, còn trắng trợn đổi trắng đen, còn biến thiện ý của thành tội danh tồn tại.
Chuyện thì thể nhịn : “Sỉ nhục ư?”
Tôi tiến lên một bước, thẳng mắt cô : “Vậy xem sỉ nhục thế nào? Tôi bỏ tiền mời các bạn ăn cơm là sỉ nhục ? Tôi chia sẻ hoa quả với bạn cùng phòng là sỉ nhục ? Cậu rằng hất đổ hoa quả của xuống đất, bảo dọn dẹp sạch sẽ là sỉ nhục ? Cậu đừng quá vô lý như Hứa Đình Đình, nghèo là lý do để đạo đức giả với , càng cái cớ để trốn tránh trách nhiệm!”
“Vốn dĩ so đo với nhưng điều thì chúng hãy tính toán kỹ càng. Bữa tiệc hải sản buổi chiều tổng cộng sáu mươi bảy nghìn tệ, bánh kem hai mươi ba nghìn tệ, hoa quả năm nghìn tệ, cộng thêm quần áo của b.ắ.n nước ép hoa quả. Tính ít cho thôi, đưa sáu mươi nghìn tệ là .”
“Thịnh Hạ! Cậu đừng quá đáng như ! Rõ ràng là lừa đảo!” Rõ ràng giọng của Hứa Đình Đình mang theo vẻ sợ sệt.
“Lừa đảo ư?” Tôi khẽ một tiếng.
“Chỗ đều hóa đơn và lịch sử mua hàng đấy! Hay là chúng báo cảnh sát nhé, cố ý hủy hoại tài sản của khác là tù đấy, xem cảnh sát sẽ bắt bắt nào.”
Mặt Hứa Đình Đình lập tức trắng bệch, cô há miệng nhưng thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/con-bao-ghen-tuong/chuong-3.html.]
Nếu nổi giận thì thật sự coi là cô con gái ngốc của nhà địa chủ ?
Hết đến khác chọc giận , thì chỉ thể chiều ý cô thôi.
Tôi Hứa Đình Đình: “Tôi bạn Hứa Đình Đình từ đến nay nhân phẩm nên chắc sẽ quỵt nợ nhỉ?”
Bạn cùng phòng Lâm Mộc cũng : “Làm hỏng đồ của khác thì bồi thường, đây là chuyện đương nhiên mà nhỉ? Là một lớp phó học tập càng nên làm gương, cho các bạn một tấm gương !”
Mọi mỗi một câu, Hứa Đình Đình chỉ tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Đừng ép nữa! Các sáu mươi nghìn tệ đối với mà là...”
“Đối với ai mà , đó cũng là một khoản tiền nhỏ.” Tôi bình tĩnh ngắt lời cô : “ hất đổ hải sản là , đập nát bánh kem là , giẫm nát hoa quả cũng là . Trong , cái nào mà tiền? Huống hồ...”
Tôi chỉ bộ đồng phục dính đầy nước ép hoa quả: “Đây là đồng phục do trường đặt may theo quy định, làm nông nỗi thì ngày mai học kiểu gì?”
Ngoài cửa truyền đến những tiếng xì xào bàn tán: “ đó, chẳng lẽ cứ nghèo là lý ?”
“Bình thường cứ chúng khoe của, cô phá hoại tài sản của khác là cao quý lắm ?”
“Tôi thấy cô bồi thường, là báo cảnh sát .”
Nghe thấy ba chữ báo cảnh sát, Hứa Đình Đình cắn chặt môi lưỡng lự lâu, cuối cùng run rẩy rút điện thoại .
“Tôi... bây giờ nhiều tiền như , bồi thường ... còn trả góp ?”
Màn hình điện thoại sáng lên, tiếng thông báo tài khoản Alipay nhận tiền vang lên trong trẻo.
“Hai nghìn tệ.”
“Số còn thì giấy nợ .” Tôi , lấy giấy bút từ trong ngăn kéo .
Hứa Đình Đình ký tên của ánh mắt của .