Lão Triệu sững sờ, đến lúc đó mới rằng cháu trai thể thấy lão! Lão nhất thời hoảng hốt: “Chuyện… chuyện là ?”
“Do nhờ sự giúp đỡ của hai vị đại sư đấy, nếu làm cháu thể đưa Xuyên t.ử nhà ông đến đây.” - Chung Ngọc Trạch chỉ Yên La và Thẩm Thanh Từ ở phía .
Lão Triệu thấy hai chữ “đại sư” thì khỏi căng thẳng, vội vàng kéo nhỏ giọng hỏi: “Không mấy vị đại sư đến bắt chúng đấy chứ?”
Lão sợ bắt, nhưng lão ở bên cạnh thằng cháu nhà lão khi , lão nỡ rời bỏ nó.
“Không , ông thấy giống hả?”
Lúc lão Triệu mới thở phào lập tức cảm thấy hối hận: “Sớm vị đại sư đến bắt chúng thì khi nãy chúng chạy trốn .”
Chuyện lão là chuyện lúc trưa trong tiệm ma lạt thăng Trương Lượng, Chung Vũ Trạch thấy Triệu Hà Xuyên nhắn tin cho Yên La nên dọa sợ đến mức kéo lão bỏ chạy.
"Ai ? Cũng may hôm nay trời nhiều mây, nhiều nắng, nếu cháy nắng !"
Đa phần ma quỷ thích ngoài ban ngày bởi vì sẽ ánh mặt trời thiêu đốt, nhưng chỉ cần tránh ánh mặt trời thì bọn họ cũng thể ngoài ban ngày, cẩn thận một chút là . Chung Vũ Trạch : “Còn cơ thể của cháu, nếu sợ bắt thì ông ở trong cơ thể cháu thêm chút nữa cũng … mà , thế cũng , còn thể giúp Xuyên t.ử gặp ông.”
Lão Triệu què nghĩ thấy cũng đúng, vẻ hối hận gương mặt trở thành cảm kích: “Cảm ơn hai vị đại sư, cảm ơn hai vị nhiều!”
“Không gì, cứ chuyện , chúng làm phiền nữa.” Thẩm Thanh Từ xong, gật đầu với Triệu Hà Xuyên một cái. - “Có chuyện gì thì gọi nhé.”
Sau đó kéo Yên La đến đất trống cách đó xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/co-tin-ta-an-thit-nguoi-khong/chuong-46-2.html.]
Chung Vũ Trạch cũng thức thời bay , để quãng thời gian ít ỏi cho hai ông cháu lão Triệu què.
Triệu Hà Xuyên quỳ mặt đất thành tiếng, lão Triệu mà chua xót trong tim, khóe mắt cũng đỏ hoe.
“Xuyên t.ử …” - lão chần chừ một lúc khập khiễng bước sang, xuống mặt Triệu Hà Xuyên. Sau đó run rẩy nâng bàn tay gầy đét lên vỗ vỗ đầu hai cái. “Nhóc ngoan, đừng nữa, thể gặp cháu khi đầu thai, đời của ông còn gì nuối tiếc nữa .”
Bàn tay lão vỗ lên đầu chút sức nặng nào, Triệu Hà Xuyên chỉ cảm thấy một luồng mát lạnh thoáng qua trong nháy mắt.
Cũng chính luồng mát lạnh khiến đột ngột rõ ràng nhận rằng ông thật sự rời xa và vĩnh viễn nữa.
Trong lòng Triệu Hà Xuyên cực kỳ thống khổ, tiếng nghẹn ứ trong cổ họng nghẹn ngào bật : “Ông ơi…! Ông đừng mà! Ông … ông con làm ? Con làm đây hả?”
Hai ông cháu ôm mà , cũng may khu vực gần đây đang dỡ bỏ nên ai, sợ khác thấy. Tất nhiên khác thấy cũng , chỉ cho rằng trai đụng trúng cái gì nên một chạy tới đây trút bầu tâm sự.
“Được , đừng nữa, nam t.ử hán đại trượng phu cứ lóc ỉ ôi như con gái mãi thế!”
Mười phút , lão Triệu làm gương bình tĩnh : “Con mà, đến một ngày cũng đến gặp Diêm Vương thôi. Mặc dù ông đột ngột một chút, nhưng ông trời từ bi, để cho hai ông cháu chúng gặp mặt cuối, thế thôi ông vui lắm , huống chi ông cháu còn làm bạn học mấy ngày nữa chứ! Ha ha, cảm giác cũng tồi đấy! Quay đầu gặp bà của cháu thì ông cũng cái để khoe . Đời của ông từng làm sinh viên, còn từng lên lớp giáo sư giảng cái gì đó đấy.”
Những lời dỗ Triệu Hà Xuyên nặn nụ trong nước mắt. Dù trong tim đau nhưng khi hít sâu thở ba , cuối cùng cũng ngưng nước mắt.
“Con còn thắc mắc hiểu đột nhiên tính tình lão nhị đổi, đối xử với con đến thế, còn vô duyên vô cớ làm con cứ nhớ đến ông…”