Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông của Triệu Hà Xuyên tên là Triệu Quang Quân, là một nông dân thật thà chất phác, lúc nhỏ vì cẩn thận ngã gãy chân nên trong thôn đều quen miệng gọi lão là lão Triệu què.
Lão Triệu què , cha mất sớm, hai trai thì một bệnh c.h.ế.t, một mất tích, năm 38 tuổi khó khăn lắm mới lấy vợ, trải qua mấy ngày yên bình thì đến năm 47 tuổi, cả vợ lẫn con đều qua đời ngoài ý .
Lão Triệu què đau đớn thống khổ, về thêm bước nữa, một cô độc coi giữ ngôi nhà dột nát hơn mười năm.
Triệu Hà Xuyên là trẻ mồ côi do lão nhặt . Cũng là do cha ruột của nuôi nổi vì nguyên nhân nào khác mà sinh một tháng vứt bên bờ sông ở cuối thôn nhà lão Triệu què.
Lúc đó lão Triệu thăm mộ vợ con về thì thấy tiếng của trẻ con trong bụi cây bên sông, theo bản năng theo tiếng qua xem thử.
Vừa thấy nỡ nhẫn tâm bỏ .
Sau khi xác nhận cha đứa bé thật sự cần nó nữa, lão Triệu què ôm nó về nhà nhận làm con nuôi, đặt tên là Triệu Hà Xuyên, ý là đứa bé do ông nhặt cạnh bờ sông trong núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/co-tin-ta-an-thit-nguoi-khong/chuong-45-1.html.]
Thoáng chốc hơn hai mươi năm, Triệu Hà Xuyên từ bé hạt tiêu gì ngoài lớn lên thành một trai tài giỏi, còn nỗ lực phấn đấu đỗ đại học Khoa học Công Nghệ thủ đô, trở thành sinh viên đậu trường cao đẳng trọng điểm đầu tiên của thôn bọn họ. Còn lão Triệu thì dần già , trở thành ông già còm cõi tóc hoa râm.
Mặc dù hơn bảy mươi tuổi nhưng xương cốt của lão vẫn chắc khỏe, cả việc nhà lẫn việc đồng đều đáng lo ngại, còn thường gánh đòn gánh mười mấy km đường núi xuống thị trấn bán rau, tích cóp từng chút từng chút một lo cho học phí và phí sinh hoạt của Triệu Hà Xuyên.
Cứ như thế nhiều năm trôi qua, hai ông cháu nương tựa lẫn mà sống, lão Triệu thương Triệu Hà Xuyên như cháu ruột của , dốc sức cho một mái nhà dẫu thanh bần nhưng ấm áp yêu thương. Đối với Triệu Hà Xuyên, ông chính là duy nhất đời của . Cậu vẫn luôn háo hức mong rằng khi nghiệp thể đưa ông lên thủ đô, nhưng ngờ đến ông đột ngột xảy chuyện.
Triệu Hà Xuyên thụp xuống đất, mắt như hoa lên.
Cậu tự nhủ với lòng rằng đây sự thật, nhưng những đường may quen thuộc áo khoác của Hầu T.ử cho : Con quỷ mấy ngày nay dùng t.h.i t.h.ể của Chung Vũ Trạch ở bên cạnh … thể chính là ông nội.
“... Nghe thím Đại Hoa ở cạnh nhà cháu là sáu bảy ngày ông của cháu khỏi nhà. Bảo là thị trấn bán mớ rau rừng mới đào hôm nọ, sẵn tiện gửi tiền sinh hoạt tháng cho cháu luôn.”
“Cháu cũng thôn chúng cách thị trấn khá xa, nếu xe mà bộ, cả lẫn về cũng mất một hai ngày, nếu đường gặp chuyện gì đó hoãn thì mất đến hai ba ngày. Vậy nên lúc đầu cũng cảm thấy gì bất thường, dù thì lúc nào ông cháu cũng nỡ phí vài đồng xe thị trấn, thêm hai hôm nay trời đổ mấy trận mưa to nên bọn chú cho rằng ông mắc mưa nên lâu về. Ai ngờ mưa tạnh hai ngày mà vẫn thấy ông , lúc đó mới bắt đầu cảm thấy lo lắng.”
“Có bao nhiêu đường đến thị trấn chú đều tìm qua nhưng vẫn tìm thấy ông của cháu, nhưng mà bọn chú… bọn chú tìm thấy gùi và đòn gánh của ông cháu trong bụi cỏ ở dốc mận sườn núi. Lúc đó rau rừng trong gùi nhiều lắm .”