Cô Thanh Mai Yếu Lòng Vừa Đỏ Mắt, thái Tử Gia Ngông Cuồng Nhẹ Nhàng Dỗ Dành - Chương 9: Thuốc súng vô tình

Cập nhật lúc: 2025-09-14 01:02:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

<DỖ DÀNH THANH MAI>

Trans: Cweet team

Beta: Cweet team

CHƯƠNG 9

“Thuốc s.ú.n.g vô hình” 

Ngày hôm , nghĩ về hôm qua – ngày đầu tiên Bùi Vũ mẫu giáo – mặc dù tối qua tăng ca suốt đêm ở Tập đoàn Bùi Thị, sáng nay cha Bùi vẫn đặc biệt tranh thủ về bữa sáng.

Tại nhà ăn tầng một, Thẩm Lịch Sơ bên cạnh Bùi Vũ, cúi đầu lén lút bóc trứng. Trứng gà luộc mới nấu xong, dù ngâm qua nước lạnh, cầm tay vẫn còn nóng. 

Bùi Vũ tưởng Thẩm Lịch Sơ bóc chơi thôi, nên chỉ thỉnh thoảng đút đồ ăn cho cô mà giúp.

“Tiểu Vũ” – cha Bùi cất giọng hỏi: “hôm qua học ở trường mẫu giáo thế nào?”

Bùi Vũ thèm ngẩng đầu, chỉ múc thêm một thìa trứng hấp vàng óng đút miệng Thẩm Lịch Sơ: “Cũng .”

Cha Bùi xoa xoa ấn đường, hỏi: “Vậy hôm qua con học gì ở trường mẫu giáo?”

Bùi Vũ thản nhiên: “Không .”

Cha Bùi im lặng, chỉ cạn lời.

Thẩm Lịch Sơ bóc trứng xong, đưa cho Bùi Vũ ghé sát tai thì thầm: “Anh đưa trứng cho chú Bùi ? Cứ bóc.”

Bùi Vũ trầm lặng một lúc, nghiêm mặt đáp: “Không .”

“Sao ?” – giọng Thẩm Lịch Sơ mềm mại, hỏi .

Cậu cha một cái, nghiêm túc: “Ông dị ứng với trứng gà, ăn .”

Nói xong, Bùi Vũ liền nhét quả trứng Thẩm Lịch Sơ đưa miệng

Thẩm Lịch Sơ trợn tròn mắt, còn cha Bùi thì cạn lời. Chuyện ông dị ứng trứng luộc mà bản còn !

Ăn sáng xong một lúc, xe đưa đón học sinh của trường chầm chậm chạy đến. Bùi Vũ đeo cặp, mang thêm hai bình nước, nắm tay Thẩm Lịch Sơ, bước lên xe.

“Chú Bùi, tối gặp ạ!” - Thẩm Lịch Sơ .

Ánh mắt cha Bùi dịu dàng, nhẹ nhàng vẫy tay: “Buổi tối gặp, Lịch Lịch.”

Cảm giác mà ông nhận từ Bùi Vũ, tràn đầy nơi Thẩm Lịch Sơ. Nhìn chiếc xe đưa đón của trường dần khuất xa, cha Bùi khỏi cảm khái. 

Chẳng trách đều sinh con gái hơn: con gái ngọt ngào, ấm áp, quan tâm khác.

Nửa tiếng .

Xe đưa đón dừng cổng trường mẫu giáo. Thẩm Lịch Sơ và Bùi Vũ nắm tay bước xuống. Học sinh lớp Hoa Anh Đào gần như đầy đủ.

Sau khi đưa Thẩm Lịch Sơ yên vị chỗ , Bùi Vũ nhẹ nhàng dặn cô: “Anh lấy nước, sẽ ngay thôi, em đừng chạy lung tung.”

Ở trường mẫu giáo, những đồ vật nguy hiểm mà các bạn nhỏ thể chạm đến đều cất trong phòng giáo viên bên cạnh, máy lấy nước nóng cũng ngoại lệ.

Thẩm Lịch Sơ chớp mắt: “Chúng cùng .”

“Không cần , sẽ nhanh thôi.” – Bùi Vũ nghiêm mặt đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/co-thanh-mai-yeu-long-vua-do-mat-thai-tu-gia-ngong-cuong-nhe-nhang-do-danh/chuong-9-thuoc-sung-vo-tinh.html.]

Chờ Bùi Vũ , Tạ Trường Yến, từ nãy dài bàn giả vờ ngủ, bây giờ mới thẳng dậy. Cậu lôi từ cặp sách một quả táo đỏ mọng.

“Lịch Lịch, cái cho .”

Quả táo to đến mức khi Tạ Trường Yến cố nhét tay Thẩm Lịch Sơ, cô cầm bằng cả hai tay. 

Thẩm Lịch Sơ vốn luôn nghĩ, khi nhận đồ từ khác, cô gì đó đáp mới nhận, nên đây hiếm khi nhận quà từ các bạn trong lớp. hôm nay thì khác.

Cô mỉm , ngọt ngào: “Cảm ơn.”

Cô đặt quả táo lên bàn, từ trong cặp lấy vài viên kẹo đưa cho Tạ Trường Yến. Đó là những viên kẹo dẻo phủ đường chua ngọt, món quà cô chị giúp việc nhà họ Bùi tặng hôm qua vì cô giúp chị .

Ngay lúc Bùi Vũ với nước nóng, đến cửa, thấy Thẩm Lịch Sơ và Tạ Trường Yến sát chuyện. Không Tạ Trường Yến gì mà khiến Thẩm Lịch Sơ khanh khách. 

Cảnh tượng mắt khiến Bùi Vũ cảm thấy chói mắt. Cậu tiến đến bên Thẩm Lịch Sơ, thấy quả táo bàn.

Vừa lúc định hỏi, Tạ Trường Yến lên tiếng : “Lịch Lịch, kẹo cho là viên kẹo ngon nhất từ nhỏ đến giờ ăn.”

Thẩm Lịch Sơ nghiêng đầu, ngạc nhiên: “Cậu thích đến ?”

bình thường Tạ Trường Yến luôn tỏ thích gì cả.

“Tớ vẫn còn vài viên kẹo, đều đưa cho hết nhé.” – Nói xong, Thẩm Lịch Sơ lôi những viên kẹo còn sót đưa cho Tạ Trường Yến.

“Cảm ơn!” – nhận lấy, giả vờ vô tình về phía Bùi Vũ. Gương mặt u tối, ánh mắt lạnh buốt, khí thế dọa lan tỏa khắp phòng học nhỏ bé.

Bùi Vũ hiểu rằng mấy viên kẹo Thẩm Lịch Sơ trân quý. Đây là món quà cô giúp đỡ khác, cô nỡ ăn một .

Sau khi nhận kẹo, Thẩm Lịch Sơ lập tức chia sẻ cho Bùi Vũ . Cô nỡ ăn, thì Bùi Vũ nỡ ăn chứ. Không ngờ để Tạ Trường Yến lợi.

Từ đáy mắt Bùi Vũ lộ chút muộn phiền. Cậu hít một thật sâu mới gọi to: “Bé ngoan.”

Cách xưng hô , từ sáng gặp , Bùi Vũ từng gọi với Thẩm Lịch Sơ. Trước đây ai gọi cô như , nên mỗi , cô đều khựng một lúc mới kịp phản ứng.

Thẩm Lịch Sơ , hỏi: “Bùi Vũ, ?”

Tạ Trường Yến cách Bùi Vũ gọi, sắc mặt lập tức trầm xuống. Bùi Vũ lạnh trong lòng, sự phiền muộn cũng giảm đôi chút: “Uống chút nước.”

CweetCweet>

Nước nóng rót trong bình giữ nhiệt, Thẩm Lịch Sơ ngoan ngoãn uống cạn.

Lúc gần cuối kỳ, chỉ còn một tuần nữa là nghỉ Đông. Thời tiết lạnh hơn , một bạn cảm nên vắng lớp. Số bạn ít , giáo viên cũng gần như dừng các tiết học.

Sau một tiết buổi sáng, mấy bạn nhỏ rủ Thẩm Lịch Sơ chơi. Cô nhưng nghĩ đến việc ở cạnh Bùi Vũ, nên do dự.

“Đi chơi .” – Bùi Vũ thấy sự ngần ngại của cô, nhẹ nhàng khuyên.

Thẩm Lịch Sơ ngạc nhiên. Dù Bùi Vũ đây hề rộng lượng như .

Bùi Vũ giơ tờ giấy màu đỏ lên: “Vừa nãy giáo viên giảng hiểu lắm, nên nhờ Tạ Trường Yến chỉ một chút.”

Tiết là dạy cắt cửa sổ hoa. Thế là Thẩm Lịch Sơ vui vẻ chơi cùng các bạn khác.

Mãi đến khi hình bóng cô biến mất , Bùi Vũ mới thu hồi tầm mắt, sang Tạ Trường Yến. Bây giờ là lúc ‘tính sổ’ .

Đợi Thẩm Lịch Sơ , Bùi Vũ và Tạ Trường Yến tại chỗ làm việc riêng. Thẩm Lịch Sơ suy nghĩ nhiều, cong môi hỏi: “Bùi Vũ, học xong ?”

Bùi Vũ lập tức đặt tấm cửa sổ hoa cắt xong từ sớm lên bàn cho cô xem.

Mắt Thẩm Lịch Sơ sáng rực, liên tục khen: “Anh cắt quá !”

Cô khen Bùi Vũ một lúc, uống hơn nửa nắp bình nước giữ nhiệt, mới phát hiện một chuyện… Quả táo cô đặt bàn biến mất.

Loading...