Hai vội vàng đưa đến bệnh viện, yếu ớt nắm tay bác sĩ: "Bác sĩ, đứa bé , xin hãy giúp bỏ nó."
Nếu cuộc đời đứa bé định là bắt đầu từ địa ngục, thì cớ gì để nó đến thế gian chịu khổ?
Bác sĩ vẫn cần làm một loạt xét nghiệm để xác định các chỉ mới thể phẫu thuật.
nhanh bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Là chồng và Doãn Kiện từ chối ký giấy tờ, bảo bác sĩ đừng lời nóng giận của .
thái độ của kiên quyết.
Mẹ chồng bắt đầu lóc, làm loạn: "Các mà dám bỏ đứa bé, chia rẽ con trai con dâu , sẽ tha cho bệnh viện các ."
"Tôi sẽ kiện các , sẽ ngày nào cũng đến đây lóc, làm loạn!"
Về mặt lý thuyết, một phụ nữ trưởng thành quyền tuyệt đối quyết định sự tồn tại của đứa con trong bụng .
thực tế, bác sĩ : "Tình trạng tinh thần của cô hiện tại thích hợp để phẫu thuật, tiên chúng sẽ giúp cô an thai, cả nhà hãy bàn bạc kỹ lưỡng đưa quyết định."
Nằm viện hai ngày, nhiều cuộc điện thoại đòi nợ gọi đến điện thoại .
Điện thoại của chồng và Doãn Kiện càng ngừng nghỉ một khắc nào.
Chủ nợ còn tìm đến tận đơn vị của Doãn Kiện, lãnh đạo vì danh tiếng của phòng ban nên cho nghỉ phép dài ngày.
Tiền tiết kiệm sớm vét sạch, chồng bắt đầu bán nhà mặt tiền và các bất động sản khác.
tình hình thị trường hiện tại , những tài sản cố định đổi tiền mặt ngay lập tức hề dễ dàng.
Bà nảy sinh ý định với tiền của hồi môn của :
"Miểu Miểu, ngày xưa bố con chẳng cho con tám mươi vạn tiền của hồi môn , con cho mượn tạm ứng gấp, đợi khi nào bán nhà mặt tiền, sẽ trả con ngay."
Doãn Kiện chủ nợ thúc giục đến mức đầu tắt mặt tối, cũng van nài : "Miểu Miểu, em từng , dù khó khăn gì, chúng cũng sẽ cùng đối mặt mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/co-len-bao-boi/chuong-4.html.]
Anh mặt và trong ký ức, dường như cùng một .
Thật chia cắt, thật đau lòng.
Tôi đỏ mắt lắc đầu: "Số tiền đó để dành cho Tương Tương học, sẽ lấy một xu nào."
"Doãn Kiện, nên chịu trách nhiệm về những lầm gây !"
Mẹ chồng thuyết phục mấy thành công liền vội vàng ngoài.
Tôi nghĩ bà tìm cách xoay tiền, ngờ đến chiều tối, bà mang về một cái dây xích chó to bằng ngón tay cái, giơ lên định vòng cổ .
Tôi lập tức tránh : "Cái thứ gì thế ?"
"Hôm nay tìm bà đồng để xem bói . Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Kiện luôn là một đứa bé hiểu chuyện, thể hồ đồ như ?"
"Bà đồng là vì con mệnh phá tài, thấy cũng lý. Con xem mấy năm nay nhà máy của bố con cứ thua lỗ, công việc của Tiểu Kiện cũng thuận lợi, còn gài bẫy mê cờ bạc... Chỉ cần con mỗi ngày đeo cái dây giữ của , lạy một trăm cái về phía Đông, ba tháng nhà sẽ chuyển vận."
"Thà tin còn hơn . Con mau đeo mà lạy ."
Vừa bà kéo , còn gọi Tương Tương: "Con mau đây giúp bà."
Doãn Kiện định ngăn , chồng lập tức sụp đổ, gào : "Mày che chở nó, mày cứ che chở nó ! Tao lấp cho mày bao nhiêu lỗ hổng, tao bỏ cả đời tích cóp, tao làm đây? Tao nuôi mày ba mươi năm, mày thương mày một nào ?"
Vẻ mặt Doãn Kiện khó xử : "Miểu Miểu, em cứ chiều ý , cũng cảm thấy như chổi ám ..."
Không các bạn từng trải qua chuyện tương tự : Rõ ràng là của con trai, nhưng chồng tìm đủ cớ để đổ cho con dâu.
Khoảnh khắc đó, nhận một cách rõ ràng: Dù chồng đối xử và thiết với bạn đến mấy, nhưng thời điểm quan trọng, bạn mãi mãi là ngoài.
Tôi cầm lấy sợi dây xích chó, vòng mạnh cổ Doãn Kiện, siết chặt.
Cả khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹt thở.
Tôi thất vọng : "Doãn Kiện, sắp còn nhận nữa . À, nộp đơn ly hôn, hẳn sẽ sớm nhận giấy triệu tập của tòa án thôi."