Chúc Toàn: Vĩnh kết đồng tâm - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:44:31
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Không rung động, mà là dám.

 

Khi tỉnh dậy, trời sáng. Uất Trần đang mặc tạp dề làm bữa sáng, lười biếng nhấc mí mắt lên:

 

“Dậy ? Ăn cơm.”

 

Hóa đại thiếu gia cũng tự tay nấu nướng.

 

Tôi với cặp mắt thâm quầng kéo ghế xuống, chén chất lỏng bàn, chỉ :

 

“Cái gì đây?”

 

Uất Trần giơ cái xẻng chiên lên, bình tĩnh :

 

“Cháo táo đỏ long nhãn, bổ máu.”

 

“…”

 

Tôi nhanh chóng giải quyết bữa sáng và chuẩn làm. May mắn là hôm nay sẽ nhận chìa khóa, chuyện khó xử chắc cũng tám chín phần sẽ xảy nữa.

 

Tôi mang giày qua loa định trốn khỏi hiện trường nhưng Uất Trần lên tiếng :

 

“Khoan , dây giày của chị bung .”

 

Tôi gật đầu, đúng là như . Tôi định xổm xuống, Uất Trần nhanh hơn một bước.

 

Anh quỳ một chân mặt . Từ xuống, chỉ thấy cái xoáy tóc đỉnh đầu và đôi tay xinh đang thắt dây giày cho đôi giày trắng mẫu hot Taobao của .

 

Tim hụt mất một nhịp.

 

Tay cố ý vô tình chạm mắt cá chân , khiến mặt nóng lên.

 

Mãi , buông tay, vẫn quỳ một chân đất, ngước , : “Xong .”

 

Chiến binh tình yêu thấy tiếng đó liền ngã lăn .

 

Tôi đỏ mặt, lùi một bước tự nhiên, đầu :

 

“...Cảm ơn.”

 

Người dậy, khẽ:

 

“Không gì,” dừng một chút, bổ sung: “Phục vụ nhân dân mà, cô giáo Chúc ”

 

“…” Từng lời đen đúa càng lúc càng đỏ mặt.

 

Thôi , chiến binh tình yêu lá cờ Chủ nghĩa Xã hội vác .

 

là đáng đời !

 

Tôi bỏ một câu "sắp trễ giờ làm " hoảng loạn mở cửa chạy ngoài.

 

Người đằng chậm rãi : “Này, cần đưa chị làm ? Gặp khó khăn nhớ tìm cảnh sát nhé.”

 

Mặc xác cái câu "gặp khó khăn tìm cảnh sát" đó.

 

Tôi giả vờ thấy, co cẳng co đuôi chạy té khói. Tôi thật, mấy đồng chí cảnh sát các đừng mà phục vụ chu đáo quá mức như thế.

 

Tôi tưởng vận rủi của chấm dứt , đến trường mới , khi xui xẻo thì sẽ xui xẻo mãi thôi.

 

Bởi vì ở trường, gặp bạn trai cũ Đường Thiên, biệt tăm bấy lâu nay.

 

Tôi với hai quầng thâm khổng lồ, mặt mộc trong sân trường. Giáo viên Toán lớp bên cạnh tới: “Cô giáo Chúc, chị vẫn còn ở đây? Tối qua học sinh lớp chị đánh , bây giờ phụ đang ở phòng làm việc .”

 

“Hả?”

 

Tôi còn tâm trạng rầu rĩ nữa, vắt chân lên cổ chạy đến phòng làm việc. Khi thấy Đường Thiên, đàn ông mặc vest bảnh bao, chải tóc theo kiểu lớn, bụng bia lồi , đầu tóc vuốt keo bóng loáng, tự nhủ chắc là giường Uất Trần quá êm, nếu mơ giữa ban ngày thế .

 

“Chúc Toàn?” Mắt Đường Thiên ánh lên vẻ sáng ngời, “Không ngờ em là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Khải.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chuc-toan-vinh-ket-dong-tam/chuong-4.html.]

 

Tôi biểu cảm gì, chân thì co quắp: “ , cũng ngờ là em trai .”

 

Tôi quanh, tìm kiếm phụ của đứa trẻ còn : “Phụ của đứa trẻ ?”

 

Đường Thiên gãi gáy: “Không gì to tát , chỉ là hai thằng nhóc tuổi dậy thì hăng m.á.u đánh thôi. Lúc em tới thương lượng xong với phụ bên , chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa gì, họ cũng đồng ý .”

 

Tôi thầm giơ ngón cái trong lòng, lẩm bẩm:

 

hổ danh .” Anh làm hòa giải viên từ hồi cấp ba .

 

Vừa , Đường Thiên đưa tay đồng hồ: “Chúc Toàn, sắp trễ giờ làm , ngay thôi, nếu thì tháng mất tiền chuyên cần.”

 

Tôi chỉ mong nhanh cho khuất mắt, nhưng : “Khi nào em tan làm? Bao nhiêu năm gặp , là hôm nay chúng ăn uống gì đó nhé?”

 

Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ khó tả, từ chối nhưng thốt nên lời, đành đánh trống lảng:

 

“Anh làm , sắp trễ ? Đừng để trễ nhé.”

 

Đường Thiên đồng hồ một nữa vội vã rời .

 

Suốt giờ làm cứ lơ đễnh, thậm chí còn mong hôm nay tăng ca, hoặc là trốn về sớm.

 

vẫn thấy Đường Thiên thò đầu ngó nghiêng đợi ở cổng trường.

 

Anh nhe hàm răng trắng mời ăn cơm. Không thể từ chối, chỉ kết thúc trận chiến sớm. Tôi chỉ gánh hàng rong bên đường hỏi: “Hay là chúng ăn tạm một bữa ở đây .”

 

Đường Thiên cau mày, khinh thường : “Những hàng vỉa hè vệ sinh chút nào, loại thực phẩm ‘ba chắc chỉ học sinh cấp ba mới ăn .”

 

Không , Uất Trần vẫn ăn đấy thôi.

 

Tôi giật vì ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

 

Cuối cùng Đường Thiên dẫn đến một quán ăn Nhật đắt đỏ. Anh hì hục ăn sạch đĩa, hỏi thấy món ăn thế nào. Tôi thấy thì ý đẩy đĩa sang cho . Tôi thích món Nhật, ăn chẳng mùi vị gì.

 

Đường Thiên đưa về khu chung cư, quanh cảm thán:

 

“Chúc Toàn, bây giờ em sống ở nơi như thế .”

 

“Chỉ là thuê thôi.”

 

Anh tiếp lời, ngập ngừng một lúc, giống hệt cái ngày tỏ tình với năm xưa:

 

“Chúc Toàn, bao nhiêu năm , vẫn cảm thấy hai đứa là hợp nhất. Em nghĩ ?”

 

Tôi còn kịp trả lời, phía vang lên giọng nghiến răng nghiến lợi của Uất Trần:

 

“Chúc Toàn.”

 

Tôi đầu trong sự bàng hoàng.

 

Uất Trần cách chúng xa, cả như chìm bóng tối.

 

Ngay cả ánh sáng dịu nhẹ cũng thể làm mờ những đường nét rõ ràng mặt .

 

Uất Trần nhíu mày, vẻ mặt vui.

 

Anh bây giờ trông như một con ch.ó lớn xù lông, khuôn mặt âm trầm như đang gào thét. Anh đang tức giận.

 

Anh bước vài bước, chắn ngang giữa và Đường Thiên.

 

Đường Thiên đẩy sang một bên, lảo đảo: “Anh là ai?”

 

Uất Trần nắm lấy tay , thèm để ý đến Đường Thiên, hạ giọng hỏi:

 

“Sao giờ mới về nhà?”

 

Đường Thiên thấy , định nắm cánh tay Uất Trần nhưng gạt một cách thiếu kiên nhẫn, giận dữ : “Tôi hỏi là ai đấy, thấy ?”

 

 

Loading...