Tôi căng thẳng đến mức thậm chí còn dám thở mạnh. Theo bản năng, túm lấy thứ gì đó, thế nhưng tay lời mà giật mạnh một cái, đó là một tiếng “xoẹt” nhẹ cùng với cảnh chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm của Giản Hy lập tức bung nút, vạt áo trở nên xộc xệch. Và … đờ .
Bên trong chiếc áo sơ mi bung là một chiếc tạp dề Hello Kitty màu hồng hiện rõ. Đó là chiếc tạp dề mà đổi với giá một tệ. Lúc , nó đang thắt ngay ngắn bộ n.g.ự.c vạm vỡ và rắn chắc của Giản Hy, tất cả tạo thành một sự tương phản nực với khí chất lạnh lùng của .
Mặc cái tạp dề hồng nhỏ xinh bên trong bộ vest nghiêm túc thế , đây là kiểu phối đồ gì trời?
Trong giây phút ngẩng đầu lên vì kinh ngạc, , thấy vành tai đỏ ửng và hành động vội vàng mặt của Giản Hy. Yết hầu nhẹ nhàng d.a.o động, khẽ giải thích bằng giọng điệu đượm chút ngượng ngùng mà khó nhận : “Trước đó… Trước đó đồng ý với cô ...”
Tôi khựng . Sau đó, lập tức hiểu rằng hiểu nhầm ý . Dù hiểu nhầm, nhưng vẫn làm theo chỉ vì đồng ý với .
Tôi đàn ông đang đỏ vành tai giọng điệu ngoan ngoãn mặt, trong tâm trạng dở dở : “Giản Hy, giải thích, thật ...”
“Đóa Đóa, đợi , khoan hãy động đậy...” Giản Hy vội vã cắt ngang lời , bàn tay ấm áp của đặt lên eo một cách kìm nén, giọng của run run, thở nóng rực: “Cứ như ... ở yên một lát, đừng động đậy.”
Tôi cứng đờ nhạy cảm nhận sự đổi cơ thể đàn ông.
Sau đó, mặt đỏ bừng.
14.
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức sắp ngủ mặt . Lúc , Giản Hy mới lên tiếng bằng tông giọng khàn khàn: “Được , Đóa Đóa, cô dậy ...”
Tôi lập tức tỉnh táo , dụi dụi mắt bò dậy khỏi . Sau đó, Giản Hy dậy, chỗ áo n.g.ự.c kéo cho xộc xệch, cơ bụng đẽ, chắc khỏe lộ rõ ngoài.
Tôi nuốt nước bọt, buộc sang chỗ khác, cúi đầu ăn năn: “Giản Hy, xin . Ban đầu, cứ nghĩ là con gái nên mới những lời đó một cách kiêng dè. Tôi thật sự là con trai, nếu là con trai thì chắc chắn là sẽ ngoan ngoãn và đắn, tuyệt đối dám làm ... Cậu… Cậu hiểu ý ?”
Giản Hy đang cài cúc áo thì khựng . Sau đó, ngẩng đầu sang, tông giọng cũng dần trầm xuống: “Những lời đó... là những lời nào? Là cô thích ? Hay là cô yêu ? Hay là cô trở thành một nhà với ? Hay là... cô dùng tay giúp cô giải quyết...”
Sao đứa nhóc huỵch toẹt hết cả thế!
Thanh Thời ☀️
Tôi đỏ bừng mặt, đưa tay bịt miệng : “Tất...Tất cả! Tôi là một lời mà mang ý ám chỉ cực kỳ mạnh mẽ. thử nghĩ xem, nếu đó là cuộc trò chuyện giữa hai cô gái thì là bình thường ? Nên là...”
Giản Hy mím chặt môi, ánh sáng trong mắt dần tắt từng chút một, ngay cả bờ vai cũng rũ xuống: “Vậy nên những câu yêu , thích , chỉ mua quần áo cho riêng , trở thành một nhà với ... tất cả những điều đó chỉ là những gì mà cô với một cô gái, chứ với , cũng hề mang bất kỳ một ý nghĩa đặc biệt nào ?”
Tôi cắn răng, gật đầu thật mạnh.
Bầu khí trong phòng trở nên căng như dây đàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chua-gap-da-yeu/chuong-5.html.]
Tôi thấy rõ tiếng “rắc” khi các khớp ngón tay Giản Hy siết chặt.
Ôi toang .
Tôi là từ nhỏ đến lớn, Giản Hy luôn chịu khổ, bỏ rơi, lừa dối, ghét bỏ… Lúc khó khăn nhất, ăn bánh hấp nhúng nước trắng suốt hai tháng liền. Mãi đến khi nghiệp đại học, Giản Hy làm việc ngừng nghỉ thì cuộc sống của mới tạm hơn một chút. Vì , mới cố gắng hết sức để bù đắp cho . Thế nhưng, ngờ xảy một loạt chuyện hiểu lầm tai hại như hôm nay.
Tôi thở dài, cam chịu: “Xin , chắc chắn bây giờ, cảm thấy trêu đùa, khó chịu... Dù thì thật sự với , sẽ nhanh chóng tìm cách bù đắp cho , còn về những lời đó, cứ coi như từng bao giờ.”
Nói đến đây, nhớ đến những tin nhắn trần trụi thấy thể ở nữa. Do đó, phắt dậy chạy ngoài.
15.
Khi đều đang bận chuẩn bữa tối chào mừng trong bếp, lặng lẽ mở cửa phụ lẻn ngoài. Chỉ cần nghĩ đến việc ông bà Lâm chăm sóc một cách chu đáo suốt hai mươi năm qua, còn làm hỏng bét chuyện ngay trong ngày đầu tiên con trai ruột của họ về nhà, đôi mắt bỗng cay xè.
Tôi bước khỏi cổng lớn nhà họ Lâm mà , tình cờ gặp hàng xóm đang lái xe ngoài. Thấy một bên đường, dừng xe với vẻ quan tâm: “Đóa Đóa? Sao em ở đây một ?”
Tôi cố gắng nở một nụ : “À, em bảo... mua chai nước mắm.”
Anh hàng xóm mỉm , tinh tế mà hỏi nhiều: “Lên xe , đưa em một đoạn.”
Tôi gần đây khó bắt xe nên do dự một lát từ chối, cúi đầu mở cửa xe.
Và phía - nơi cả hai chúng đều chú ý, Giản Hy đang bên ban công, lặng lẽ dõi theo cảnh tượng . Cậu chiếc xe từ từ lăn bánh xa, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm, lặng lẽ siết chặt nắm tay.
16.
Tôi lì trong quán cà phê cho đến khi trời tối hẳn.
Trong thời gian đó, cha nuôi liên tục gọi điện cho . Đáp , lấy cớ công ty việc khẩn cấp cần xử lý, rằng ngày mai, sẽ chuyện với Giản Hy một cách đàng hoàng.
Haizz.
Tôi giơ tay lên xem đồng hồ. Đã mười giờ tối , chắc giờ , họ ngủ cả.
Thế là rón rén lẻn về nhà, còn kịp giày thì đèn phòng khách bỗng bật sáng. Tôi vô thức giơ tay che mắt. Qua kẽ ngón tay, thấy Giản Hy đang bậc thang cách vài bước. Cậu bộ vest ban ngày bằng bộ đồ ngủ màu xám mà nuôi chuẩn cho, trông ngoan ngoãn và dịu dàng, còn vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị như ban ngày.
Tôi chột nên nhắm mắt, cố gắng giả vờ như thấy gì, nép sát lên tường và lặng lẽ chuồn . Thế nhưng, nhích hai bước chân, một tiếng thở dài đầy lẻ loi vọng tới từ phía : “...Có … nên trở về?”
Bước chân của khựng . Nhớ đến chuyện mấy ngày qua, cha nuôi vui vẻ đến thế nào, vô thức đầu và phản bác: “Đương nhiên ! Giản Hy, nghĩ như ? Bố mong ngày từ lâu lắm , họ...”