Chương 7
Lệ Trạch nâng vành tai , giọng rờn rợn:
“Có cái , em cũng hết.”
“Ban đầu tính đối xử như với em, nhưng nếu em ngoan thì thôi.”
Mẹ ơi, ở đây đúng là biến thái thật , thôi huhu!
Điên thật, ai đời ép buộc một con mèo yêu thương chứ?????
…
Mấy ngày , ngoài nhân viên phòng thí nghiệm cứ tới giờ là đem cơm tới, thì mỗi buổi chiều Lệ Trạch cũng đều đúng giờ tới thăm .
Rồi ôm ngủ.
Anh cứ thọc tai , biến về hình .
“Đào Đào, là em mà.”
“Lần công tác về sớm, vô tình thấy tai với đuôi em .”
Ôi, nhớ , đó Lệ Trạch công tác một thời gian, khiến dương khí của đủ.
Tai với đuôi cứ thỉnh thoảng ló .
“Bảo bối, đó, em như trông dễ thương, em biến cho xem .”
Cậu bảo biến là biến ?
Anh tưởng là món đồ chơi biến hình ?
Tức quá, liền càu nhàu bằng ngôn ngữ của loài mèo, đó vẩy đuôi, ngoảnh m.ô.n.g về phía .
Lệ Trạch giận mà còn , tiện tay bế thẳng lòng:
“Em mà cũng cốt khí ?.”
“Anh cứ thắc mắc việc tại em chạy … vì những lời với Tiêu Đằng?”
Anh ?
Tôi vô thức liếc sang .
Lệ Trạch thong thả giải thích:
“Khi đó tức vì em thật phận với , nên mới cố tình những lời mặt em.”
“Anh thử xem con mèo lừa lọc nịnh chút . Anh thích em đến như , nỡ thật lòng bỏ em ?”
“Nhìn cái tính nóng nảy mà bỏ nhà là em nuông chiều thế nào … làm tất cả cũng là vì cho em thôi.”
Anh càng thì càng tức.
Tên đàn ông chó mà một chút hối .
Yêu thật lòng thì ai tùy tiện đem chữ “bỏ” miệng.
Cơn tức đạt đến đỉnh điểm, nhịn vung móng một phát mặt .
Móng đánh mạnh.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Lệ Trạch lộ lên một vệt đỏ.
Vậy mà chỉ khẽ rít, cúi xuống đưa nửa bên mặt còn .
Giọng nhẹ nhàng, thở thì vẻ gấp:
“Thích đánh thế ? Thế nửa bên mặt của cho em đánh luôn ? Bảo bối…”
Tôi sợ quá nhảy vụt xuống nền.
Không , chịu .
Tên thật sự là biến thái!
Sao giờ nhận Lệ Trạch cũng là dạng… m.á.u M nhỉ?
Ôi trời, móng mèo giờ dơ bẩn …
…
Từ hôm đó, Lệ Trạch cũng bận rộn một thời gian, còn ngày nào kiểm tra .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chu-meo-bi-bo-roi/chuong-7.html.]
Điều đó nghĩa là… đủ thời gian để vượt ngục!
Quan sát một vòng, quyết định chọn góc tường làm điểm thoát .
Phòng thí nghiệm ở tầng một, sàn gỗ là đất.
Chỉ cần tháo cái ván sàn lên, thể đào đào đào tới khi nào mệt thì thôi.
Còn cách tháo ván sàn thì… đành dùng chút pháp lực, dù đau chút nhưng kệ.
Pháp lực của cũng lấy từ dương khí mà , dương khí liên quan đến việc giữ trạng thái hình nên thường tiết kiệm.
giờ thì lựa chọn nào khác.
Tiếc là gần đây ít cơ hội hấp thụ dương khí, chỉ còn cách đụng tới phần dự trữ cũ.
Đào một tuần trời cuối cùng thông giữa trong và ngoài.
Giờ chỉ chờ một dịp là chạy thật xa.
Suy tính , chọn một đêm mưa to, vì mưa lớn che giấu dấu vết nhất.
Đêm , xê dịch ván sàn, chuẩn nhảy xuống lỗ đào thì…
Cánh cửa phòng thí nghiệm khẽ mở.
Lệ Trạch như bóng ma hiện từ bóng tối, ánh mắt tối chằm chằm:
“Bảo bối, đừng mà, ?”
Anh xong, do dự bước về phía lỗ.
Đột nhiên tiếng nấc đau khổ phát lưng.
Tôi thì thấy cầm con d.a.o bạc chọc cổ tay .
Máu phun , nhỏ xuống nền gỗ.
Mặt tái mét, từng chữ từng chữ :
“Anh như thế , em còn định rời ?”
“Em bước một bước nữa thì sẽ cắt thêm một nhát, xin em, đừng …”
Cái cảnh Lệ Trạch phát điên làm sợ cong cả lưng mèo.
Một cái bật nhảy, lao cái lỗ đào.
Huhu ơi thằng điên , yêu đến mức c.h.ế.t sống luôn!
Từ truyền xuống tiếng yếu ớt.
Giọng Lệ Trạch lạnh lùng như bóng ma văng vẳng:
“Ngu Đào, nếu em đến tìm Phó Cảnh Thâm, sẽ c.h.é.m c.h.ế.t !”
“Em chạy thoát , sẽ tìm em.”
Tôi run rẩy bò , dồn hết chút dương khí cuối cùng biến thành pháp lực, tháo chiếc vòng cổ và sợi xích dài.
Chui khỏi hầm, trời ngoài lúc mưa to hơn cả gặp Phó Cảnh Thâm mưa .
Nhắc tới , trong lòng dâng lên vị chua và buồn khó tả.
Nếu theo lời Lệ Trạch, nên tìm Phó Cảnh Thâm nữa, vì như thế sẽ dễ kéo rắc rối cho .
Dù là yêu mèo yêu , thì Phó Cảnh Thâm cũng nên nhận lấy sự điên khùng của Lê Trạch
Mất phương hướng, cuối cùng về làng Miêu Miêu.
Ôi cái mặt mèo của thật là hổ mà, mà về nhà trong tư thế thê thảm thế !
Mẹ thấy bộ lông ướt sũng, lấm bùn là liền kẹp đưa nhà.
Vừa l.i.ế.m lông cho , bà càu nhàu:
“Mẹ con với cái tính cô nương thẳng thắn chắc chắn thể cưa trai mà…”
Tôi lí nhí phản biện:
“Mẹ ơi, con thật nuôi mà…”
Bà liếc một cái, vỗ đầu hiệu im :
“Có mà về đây với bộ dạng ? Đến việc biến hóa thành còn … con tưởng ngu !”