Chương 2
Tôi thấy thì nhảy vội xuống nước, quyết tâm phô bày sức mạnh cho xem, để phục tùng.
Ai ngờ cũng nhảy theo, nhất quyết vớt lên bờ.
Tôi thì cố nhảy xuống, thì cố kéo lên.
Khi kéo , hỏi em nghĩ uẩn thế, tiếng ấm nóng truyền qua lớp áo mỏng ướt sũng.
Nghe nóng áp , gần như hóa thành một đống bánh mẽo mềm nhũn.
Khoảnh khắc đó bừng tỉnh:
Anh thật là... đắn chút nào.
Cảm thấy đuôi mèo sắp vểnh lên, ngoặt hôn một cái, mặt mũi ỉ ôi :
“Em đói quá, cho em ăn ?”
Sau đó, thật sự ăn no nê.
Lệ Trạch hỏi theo ?
Tôi gãi đầu, hiểu “theo” là .
chợt nhớ , trong xã hội mấy ông tự xưng làm nghề “nô dịch mèo”, cứ theo họ thì cả đời khỏi lo.
Liệu Lệ Trạch dân nô dịch mèo nhỉ?
Thế là ngây thơ đồng ý.
Rồi đó mới hóa Lệ Trạch chẳng nuôi mèo gì hết, đơn thuần là lừa thôi!
mà quá chu đáo, chiều , nuông chiều riết khiến cũng lười rời .
bây giờ , hóa chỉ là kẻ lừa tình đầy mưu mô.
Cuộc sống êm ấm của coi như kết thúc hu hu…
…
Khi vẫn còn chìm đắm trong hồi tưởng thì bỗng cảm nhận một lực kéo từ phía .
Lệ Trạch lúc nào phòng, bế cùng cả chăn lòng.
“Sao thế, bé ơi? Ai làm em sợ hả? Sao run thế …”
Hừ… lúc nào cũng lật mặt thật nhanh!
Tôi rùng , lí nhí trả lời:
“Em… em chuột rút…”
“Vậy để xoa cho, ?”
Cảm giác thở của càng lúc càng ấm và gần xuống .
Tôi liền bật một cái nhảy thẳng xuống gầm giường.
Chắc Lệ Trạch cũng thấy linh hoạt tới mức , sững một lúc mới ngơ ngác .
Tôi vội kéo nụ giả tạo môi:
“Ôi trời, em bỗng nhớ còn hẹn mấy chị mua sắm, cái túi cho hôm qua em cũng xem thử, em đồ liền…”
Hừ mèo đây loại mèo dễ dãi nha.
Mới đây còn dám mưu mô với , giờ sờ mó nữa ?
Thật là đáng ghét!
Trước đây còn tính chở về làng Miêu Miêu, cho thử mấy con cá ngon nhất.
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng chợt chua xót.
Mắt cũng đỏ hoe.
Hít một thật sâu, lặng lẽ chạy xuống nhà, bắt xe rời .
Tôi bảo tài xế vòng quanh khu chung cư ba vòng mới .
Quả như dự đoán, lúc Lệ Trạch rời .
Tôi lách nhẹ qua mấy cô giúp việc và bảo vệ trong biệt thự, lẻn về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chu-meo-bi-bo-roi/chuong-2.html.]
Chọn nhanh vài thứ giá trị nhét túi.
Rồi chính thức bắt đầu hành trình chạy trốn.
Mục tiêu rõ ràng.
Lần nhất định tìm một con sen thật chính hiệu.
Chứ thèm mấy gã mặt ngoài một đằng, lòng một nẻo như Lệ Trạch nữa!
Không Lệ Trạch bên cạnh, ngược sống tự do hơn hẳn.
Không còn đối phó chuyện giường với , đem đủ đồ hiệu và trang sức bán bớt, thuê hẳn khách sạn năm để ăn uống ngủ nghỉ cho .
vì Lệ Trạch nuông chiều quen , nên tiêu tiền chút tính toán.
Đến khi phát hiện thì trong túi chỉ còn vỏn vẹn năm ngàn.
Tôi thở dài, định ngoài xem việc gì làm để kiếm thêm chút tiền.
Ôi đời mèo nó khổ, khi còn biểu diễn kiếm cơm nữa chứ.
Vừa bước khỏi khách sạn, thì cơn bất lực liền ập tới.
Tôi cảm thấy sinh lực như đang rút dần.
Rồi trời bắt đầu mưa, thứ càng làm thấy tồi tệ hơn.
Chết , hóa đó Lệ Trạch cho ăn quá no.
Tôi quên mất việc là một con mèo yêu cần dương khí hoặc mặt trời để duy trì hình dạng .
Tôi cuộn nền đất, mừng thầm vì xung quanh ai.
đôi tai nhạy bén lập tức thấy tiếng bước chân xa.
Ôi , mèo đây tới !
Trong một khoảnh khắc, đưa quyết định sáng suốt nhất đời .
Ngay khi tai mèo và đuôi bắt đầu ló , nhảy bổ cả bạt bụi cây bên cạnh.
Tiếng bước chân ngoài dừng .
Người đó bước từng bước tới gần chỗ nhảy .
Quá bẽ mặt , mèo giờ chẳng còn chút danh dự nào.
Nếu làm móng cho xong, chắc tự đào hố đất mà tự chôn cho .
Tôi nhắm mắt, từ đống váy nhảy một chiếc đầu lông lá.
Ngoe nguẩy kêu một tiếng “meo” thật ngọt, định dùng vẻ dễ thương để ứng phó.
Trước khi rời làng, những con mèo mà gặp đều bảo phong cách, còn rằng: con sen nào chống đỡ nổi vẻ mềm mại, đáng yêu của .
Quả nhiên, tiếng “meo” của xong bước chân lập tức .
Hừ, chỉ là con tầm thường mà thôi, xem làm say mê ~
Tôi chậm rãi ngẩng đầu kiêu hãnh.
ngay giây , c.h.ế.t sững.
Sao là Phó Cảnh Thâm!?
…
Tôi đến Phó Cảnh Thâm cũng là vì Lệ Trạch.
Anh là kẻ thù lớn nhất của Lệ Trạch thương trường.
Lệ Trạch thường xuyên lải nhải về với .
Có một bữa tiệc, Lệ Trạch chỉ thẳng Phó Cảnh Thâm cáu kỉnh :
“Bảo bối , em nhớ tránh xa thằng gã u ám đó .”
“Cả ngày cứ im lặng giả vờ lạnh lùng, lưng thì chơi trò bẩn thỉu, ai dính chỉ xui xẻo cả đời…”
Anh với vẻ oán giận, nhưng đồng thời cũng khơi gợi sự tò mò trong .
Nếu bằng con mắt chảnh chọe của thì Phó Cảnh Thâm hề .