CHÚ MÈO BỊ BỎ RƠI - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-01 17:06:11
Lượt xem: 0

 

Văn án

 

Tôi là chim hoàng yến Lệ Trạch nuôi từ lâu.

 

Anh cưng chiều đến nỗi thể mặc sức làm mưa làm gió.

 

Cho đến khi với bạn bè với giọng thản nhiên:

 

“Cậu hiệu ứng chú mèo bỏ rơi ?”

 

“Bây giờ cưng chiều cô lên tận trời, chờ đến lúc vứt bỏ, cô sẽ thế nào.”

 

Tôi sợ đến mức trong đêm liền cuốn gói bỏ trốn.

 

Không vì chuyện gì khác.

 

Chủ yếu là… vì thật sự là một con mèo!

 

Khi biến nguyên hình, lê bước gian nan trong mưa, thì kẻ thù của Lệ Trạch mặt mày u ám xổm mặt, cẩn thận đưa hai tay :

 

“Mèo ngoan… với nào.”

 

Anh nhỏ giọng gọi:

 

“Mimi… Mimi theo , ?”

 

 

Chương 1

 

Gần đây, Tập đoàn Lệ Thị một hợp đồng lớn.

 

Điện thoại rung mấy cái, hiện lên là tin nhắn của Lệ Trạch:

 

“Đêm nay sẽ qua.”

 

Trong những chuyện , vốn ý thức.

 

Ngay khi gửi tin nhắn , xong bộ đồ thích nhất, ngoan ngoãn chờ giường.

 

Lệ Trạch thích nhất chính là bộ .

 

Anh luôn thích xé nát thứ chỉnh tề, dùng cách cực đoan nhất đưa bay thẳng lên mây.

 

hình như hôm nay đúng giờ.

 

Tôi giường, chậm rãi vươn vai, sự buồn ngủ làm mí mắt trĩu nặng.

 

Trong khoảnh khắc mơ màng, một bàn tay nóng rực bất ngờ áp lên eo .

 

Người đàn ông từ phía đè xuống, mang theo men nhàn nhạt, hôn dọc từ cổ xuống.

 

Tôi vùng vẫy vài cái xoay , dùng ánh mắt lập tức chạm ánh mắt Lệ Trạch.

 

Tôi cúi bụng lép xẹp, ấm ức làm nũng:

 

“A Trạch, em chờ lâu quá, em đói …”

 

Anh cong môi, thản nhiên hôn một cái:

 

“Anh .”

 

Anh ôm chặt lòng, đôi chân khóa chặt:

 

“Bảo bối , nên tới đây để cho em ăn đây.”

 

Nói dứt lời, bụng vật cứng ép sát.

 

Ngay đó, càng nóng rực và căng chướng.

 

Đáng ghét thật cái kiểu đói !

 

Tức quá, há miệng cắn mạnh môi .

 

Môi Lệ Trạch bật máu, nhưng hề tức giận, ngược còn khẽ dỗ dành :

 

“Bảo bối ngoan, là sai, do gấp quá… Em , em đều đáp ứng ?”

 

Tôi vốn tham lam, lập tức mở miệng kể hàng loạt:

 

“Túi xách C, túi Birkin đen mới của Ai, còn cả Birkin da cá sấu màu nâu nữa… À, đúng , em còn ăn cá, loại ngon nhất, đắt nhất cơ!”

 

Anh hôn :

 

“Được tất cả em.”

 

“Hay là mua thêm cho em một căn hộ nữa nhé? Không em thích nhất căn áp mái view sông ?”

 

Mắt sáng rực.

 

Căn hộ cạnh bờ sông đấy chẳng là nơi gần cá nhất ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chu-meo-bi-bo-roi/chuong-1.html.]

 

Anh yêu đúng là .

 

Tôi nhịn càng chủ động hơn, khiến Lệ Trạch càng thêm kiềm chế.

 

Anh chẳng để tâm đến tiếng rên khẽ của , chỉ khàn giọng lệnh:

 

“Ngu Đào, thả lỏng .”

 

Cả lập tức mềm nhũn như nước.

 

Cuối cùng, chuyện trở nên thể kiểm soát.

 

Hu hu… rút lời nãy.

 

Anh đúng là đồ xa, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả!

 

Khi tỉnh dậy, mặt trời lên cao.

 

Trong phòng còn bóng dáng Lệ Trạch.

 

Dưới lầu, mơ hồ truyền lên tiếng trò chuyện với bạn bè.

 

Tôi vốn nhẹ, định bụng cho một bất ngờ.

 

Ai ngờ thấy bạn trêu:

 

“Anh Lệ , em chứ, nuông chiều Ngu Đào quá đấy.”

 

“Chỉ là một con chim hoàng yến, mà cũng dám để dấu vết môi . Cẩn thận nuôi quen , thì khẩu vị sẽ càng ngày càng lớn đó…”

 

 

Lệ Trạch thực sự lúc nào cũng chiều .

 

Ngoại trừ giường, hầu như chuyện đều theo ý .

 

Người ngoài đều giống kiểu đại gia nuôi bồ tí nào.

 

Rốt cuộc đại gia nào đối xử với chim hoàng yến của như tôn thờ, nuông chiều như thánh chứ.

 

luôn nghĩ Lệ Trạch đối với , ít nhất cũng chút cảm tình đặc biệt…

 

ngay khoảnh khắc đó, khi nghĩ sẽ như khi bỏ qua, bỗng khinh bỉ khẩy.

 

Giọng điệu trào phúng từ vang lên:

 

“Tiêu Đằng, hiệu ứng chú mèo bỏ rơi ?”

 

“Giờ nuông nó lên tận mây, lúc bỏ nó xuống nó sẽ hiểu thế nào…”

 

Tim còn sung sướng, liền như dội một xô nước lạnh.

 

Họ bên vẫn hăng say, còn thì chẳng thêm một giây nào nữa.

 

Tôi vội vàng chạy về phòng, quấn trong chăn.

 

Một nỗi chua xót và sợ hãi trào từ đáy lòng, khiến run kiểm soát .

 

Trong đầu lúc chỉ văng vẳng một suy nghĩ,

 

Chết , chẳng lẽ Lệ Trạch phát hiện là con mèo?

 

Không thể nào, thể nào, che dấu lắm mà…

 

, .

 

Tôi là một con yêu mèo mới đời lâu.

 

May mắn là cũng tạm : lúc đang đói meo, gặp đúng ngay một ông chủ giỏi như Lệ Trạch.

 

Lần đầu tiên bước xã hội loài , chẳng gì cả.

 

Mẹ , một con mèo vi nhiều kinh nghiệm, bảo:

 

“Phải tìm một đàn ông giỏi, để duy trì hình dạng cho .”

 

Tôi mà hoa cả mắt.

 

“Giỏi” kiểu gì chứ?

 

Ai mà giỏi hơn chứ? Tôi chính là tay bắt cá một của làng Miêu Miêu cơ mà.

 

Tôi đây dư sức tự lo miếng ăn chứ cần gì nhờ ai.

 

Mẹ liếc một cái, kiểu “giỏi” đó, bắt tự ngoài trải nghiệm.

 

Thế là lẳng lặng hồ câu cá, khi canh chừng suốt ba ngày ba đêm.

 

Cuối cùng Lệ Trạch cũng xuất hiện.

 

 

Loading...