Chú Chó Không Ngoan - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-10 12:55:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

cần Vệ Trác xin , ngược , nên xin mới .

 

Nghĩ , càng yên, bèn dậy lấy cớ mang máy sấy tóc đến phòng khách.

 

Cửa phòng khách đóng chặt, chỉ khép hờ.

 

Qua khe cửa, thấy Vệ Trác đang bên mép giường.

 

Anh cúi đầu, dường như đang thất thần.

 

Ánh mắt trượt xuống, ngay đó thấy, đang ngẩn , mà là đang thứ đang ôm trong tay.

 

Đó là chiếc áo hoodie và khăn quàng cổ gửi .

 

Có gì mà chứ? Tôi hiểu, lẽ nào là chuẩn trả cho ?

 

Có vẻ là như , thế là giơ tay định gõ cửa phòng, nhưng thấy Vệ Trác trong phòng bỗng nhiên động đậy…

 

Anh cúi xuống, khẽ vùi mặt khăn quàng cổ của .

 

Tôi ngây .

 

Một lát mới hồn, chạy trối chết.

 

Tôi cũng thấy khóe môi cong lên của Vệ Trác ẩn chiếc khăn quàng cổ.

 

Về phòng mãi một lúc lâu mà tim vẫn đập nhanh một cách đáng sợ, như trống đánh làm n.g.ự.c đau tức.

 

Vệ Trác đang làm gì ?

 

Anh , giống chó con thế chứ!!

 

Càng nghĩ càng thấy nóng ran, cuối cùng đành xông phòng tắm gội đầu bằng nước ấm mới miễn cưỡng bình tĩnh .

 

Khi khỏi phòng tắm, bên ngoài vang lên tiếng tí tách, trời mưa .

 

Tôi vội vàng lên xuống lầu đóng chặt cửa sổ, đó mới về phòng sấy tóc, ai ngờ cắm phích cắm điện , liền thấy một tiếng "bùm", ổ điện thế mà nổ!

 

Trước mắt đột nhiên tối đen, lập tức thấy gì nữa, chỉ thể thấy tiếng sấm ầm ì ngoài trời.

 

"Gì ?!"

 

Sau cơn kinh hãi, bóng tối mịt mờ thấy ngón tay, sự buồn bực lập tức dâng trào, c.h.ế.t tiệt, là làm mù luôn chứ?!

 

"Ứng Tư Đồng?!"

 

Giọng Vệ Trác lo lắng truyền đến từ ngoài phòng, mò mẫm bước khỏi phòng tắm, thấy ánh đèn đường lờ mờ bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, hóa chỉ là mất điện thôi.

 

"Em !"

 

Tôi khoác chiếc áo choàng tắm bước , mở cửa đáp về phía phòng khách: "Vừa nãy mất điện làm em giật ."

 

Giọng Vệ Trác nhẹ nhõm hẳn, nhưng vẫn đang về phía : "Tôi thấy tiếng gì đó nổ, em thương chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chu-cho-khong-ngoan/chuong-7.html.]

Tôi định , thì thấy một tiếng rên khẽ, hình như là Vệ Trác va cái gì đó.

 

Tôi sợ, vội vàng bật đèn điện thoại tìm kiếm: "Anh làm thế?"

 

Trước cửa phòng khách, quả nhiên Vệ Trác va tủ trang trí ở hành lang, cánh tay kính cứa một vết máu.

 

"Sao bất cẩn thế!"

 

Thấy máu, cũng sốt ruột, vội vàng chạy xuống lầu: "Anh về phòng , em tìm hộp thuốc!"

 

đợi đến khi xách hộp thuốc lên, vẫn thấy Vệ Trác vẫn nguyên tại chỗ, bất động, như một con ch.ó con mất phương hướng.

 

Tôi cạn lời tức giận: "Sao mà lời tí nào ."

 

Vệ Trác vẻ mặt chút bối rối, khẽ mím môi, nhỏ giọng xin : "Xin . Tôi thấy."

 

"Không thấy?"

 

Tôi ngẩn , giơ điện thoại lên lắc lắc mặt , thể thấy rõ con ngươi co , băn khoăn: “Đây chẳng phản ứng ?”

 

Vệ Trác bất lực: “Tôi quáng gà.”

 

Nghe , vội vàng chỉnh đèn pin sáng tối đa: “Điện thoại ? Không bật đèn pin ?”

 

Vệ Trác càng bất lực hơn: “Hết pin , định sạc thì trong phòng tối om.”

 

Tôi thở dài, đành dìu nhà .

 

“Em băng bó vết thương cho , đó xuống lầu xem mạch điện.” Tôi bên cạnh Vệ Trác, bật đèn pin tìm cồn i-ốt trong hộp thuốc.

 

Vệ Trác , lát nhỏ giọng : “Xin , gây phiền phức cho em .”

 

Tôi thở dài: “Sao cứ xin mãi , cũng làm gì với em.”

 

Nói đến đây, dứt khoát mượn cơ hội , nghiêm túc lời xin với Vệ Trác: “Em nhầm là nhân viên của trại chó, em trai em đưa cho em là, là loại chó đó, em thật sự cứ nghĩ là chó con lông xù, còn cứ gọi là bé cưng…. Tóm đều là của em, em thực sự xin , nếu về khác làm khó dễ thì cứ em , em sẽ giúp giải quyết!”

 

Vệ Trác hề nhẹ nhõm vì lời xin của , ngược vẻ mặt càng thêm căng thẳng. Anh chằm chằm , đột nhiên khổ một tiếng: “Thật cũng đoán phần nào, những xưng hô mật của em là gọi . Tôi chỉ tham lam, … tạm thời sự mật .”

 

Tôi ngây một lúc, môi mấp máy còn kịp gì thì mũi ngứa ran, đầu hắt một cái.

 

“Tóc em vẫn khô!”

 

Vệ Trác cũng hồn, lập tức dậy phòng tắm lấy khăn, va cửa hai , trán đỏ bừng nhưng cứ như cảm thấy đau: “Mau lau khô .”

 

Tôi đáp lời, cúi đầu lau tóc, nhưng trong đầu là cái trán đỏ bừng của Vệ Trác.

 

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rẹt rẹt của dòng điện.

 

Có điện .

 

Tôi và Vệ Trác đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cái đó... em về sấy tóc đây.” Tôi khô khốc.

 

Loading...