Chồng cũ đòi đổi tên - Chương 2: Ly Hôn Rồi Sao?
Cập nhật lúc: 2025-09-24 13:57:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Là vì… ?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Khương Uyển Bình kinh ngạc hỏi.
Anh cụp mắt xuống, gì. Cô đây là ngầm đồng ý, chỉ đơn thuần là trả lời câu hỏi .
“Tại ?” Cô hỏi xong, liền lập tức giơ tay ngăn , “Thôi, cần trả lời. Trước đây chẳng gì cả, bây giờ cũng . Dù cũng đến , chuyện gì thì thẳng . Không cần vòng vo nữa.”
“Bác sĩ , vết thương bên ngoài của Boss cơ bản sẽ vấn đề gì lớn. Sau khi vết thương lành , chỉ cần tập phục hồi chức năng, tay chân sẽ hồi phục bình thường. Vấn đề duy nhất là… ở đây.” Liên Xuyên Vọng chỉ đầu. “Vì thương ở não, tiếp theo bác sĩ sẽ làm thêm một xét nghiệm để đánh giá mức độ tổn thương não.”
“Vậy thì ?” Khương Uyển Bình nghi hoặc, trực giác mách bảo cô rằng Liên Xuyên Vọng vẫn đến điểm mấu chốt.
“Tôi qua điện thoại, rạng sáng nay Boss tỉnh .”
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Các xét nghiệm chuyên sâu khác, bệnh viện đang sắp xếp. Tình trạng hiện tại xác định là…” Liên Xuyên Vọng cô, ngừng một chút, mới tiếp, “Boss mất trí nhớ .”
Anh… mất trí nhớ ?
Khương Uyển Bình bước phòng bệnh, nhẹ nhàng đến bên giường, đang nhắm mắt ngủ giường.
Cho dù mất trí nhớ, thì liên quan gì đến cô chứ?
Cô và … ly hôn mà!
Người đang giường chính là chồng cũ của cô.
Cuộc hôn nhân của cô, ngay từ đầu ai ủng hộ. Cô bạn Tú Ánh, ngay từ đầu tiên cô giới thiệu hai họ quen , ưa .
“Anh lai lịch bất minh, cẩn thận rước họa đấy!”
“Anh lạnh lùng vô tình, chắc chắn loại lương thiện gì. Không chừng là trong giới xã hội đen, ngày kẻ thù của tìm đến, cẩn thận vạ lây đấy!”
“Anh thể là một sát thủ, nhận nhiệm vụ đến đây để g.i.ế.c . Chờ nhiệm vụ kết thúc sẽ rời , cẩn thận g.i.ế.c để diệt khẩu!”
Tú Ánh luôn với cô những lời phỏng đoán phóng đại, bảo cô cẩn thận.
Cô cũng luôn cô xem phim quá nhiều, rằng cô hiểu , rằng là .
Vì , khi cầu hôn, cô do dự mà gật đầu đồng ý. Bố , cả đều khuyên cô nên suy nghĩ kỹ, đừng vội vàng đưa quyết định. Tuy nhiên, cô đang chìm đắm trong tình yêu, lọt tai. Cô những lời tuyệt tình, kiên quyết cưới . Khi đó, cô tin rằng họ nhất định sẽ “sống hạnh phúc mãi mãi về ” để chứng minh đều sai!
Và cô quả thực hạnh phúc. cuộc sống đó chỉ kéo dài hai năm.
Khi bất ngờ đưa tờ thỏa thuận ly hôn, dùng vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc với cô “Chúng ly hôn”, một lời giải thích nào mà biến mất, giao bộ việc đàm phán cho Liên Xuyên Vọng và luật sư xử lý. Hạnh phúc của cô tan vỡ ngay khoảnh khắc đó.
Cô bàng hoàng, hiểu, lo lắng, hoang mang, gặp , hỏi cho rõ ràng. Liên ngoài việc mềm nắn rắn buông, thúc giục cô ký tên càng sớm càng , thì cho cô bất cứ điều gì. Và cũng chính lúc đó cô mới nhận , cô tuy sở thích của , hiểu ánh mắt của , nắm thói quen của , nhưng tìm ở , cũng đến từ , càng bạn bè nào.
như những gì Tú Ánh lo lắng, lai lịch bất minh, còn cô… gì về !
Cô sốt ruột chờ đợi, từ hoang mang, bồn chồn, đau lòng, cho đến khi tuyệt vọng, cuối cùng ký tên tờ thỏa thuận ly hôn. Cuối cùng cô cũng hiểu , thì câu sống hạnh phúc mãi mãi về chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích.
Vậy nên… khi đối xử với cô như , bất kể xảy chuyện gì, cũng còn liên quan đến cô nữa!
Thế thì tại cô vẫn còn ở đây?
! Cô cần ở đây. Tốt nhất là nên rời khi tỉnh , khi cô đến đây. Coi như cô từng đến, cũng chuyện . Dù thì… mất trí nhớ , … quên cô !
Đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở , đôi mắt đen nhánh thẳng mắt cô chớp.
Tim Khương Uyển Bình co thắt dữ dội, nghẹt thở. Cô đầu . Ngay khi cô chuẩn xoay rời , cất tiếng...
“Cô là ai?” Giọng trầm thấp mang theo sự khàn khàn, giữ cô . Khuôn mặt cô tái mét.
Biết là một chuyện, nhưng khi hỏi như , cô thể chấp nhận !
Cô ngước mắt , thấy vẻ mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Anh của ngày xưa luôn lạnh lùng, biểu cảm. Bây giờ vẻ mặt nghi hoặc rõ ràng. Anh thật sự… thật sự…
Nước mắt lời bắt đầu tuôn rơi. Anh của ngày xưa, tuy thích chuyện, từng với cô một lời ngọt ngào nào, nhưng những điều dành cho cô, đều thể hiện qua hành động. Cho dù đó đột ngột ly hôn, biến mất, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi của cuộc hôn nhân đó, cô hạnh phúc, vui vẻ, đó là sự thật.
Cô , thể chấp nhận việc … quên cô!
“Cô là ai?” Anh hỏi , giọng chút gấp gáp. “Cô quen ?”
“Tôi gọi Liên .” Cô trả lời câu hỏi của , xoay định rời .
“Không.” Anh kéo tay cô . “Nói cho , cô là ai?”
“Buông tay .” Cô lạnh giọng quát khẽ.
Anh cứng đờ , buông tay cô .
Điều khiến Khương Uyển Bình chút bất ngờ. Anh của ngày xưa thể nào lời như .
“Tôi tên là Khương Uyển Bình. Anh tên là Hạ Tá. Chữ Hạ trong Hạ Thiên, chữ Tá trong Phụ Tá.” Cô khẽ . “Anh… nhớ là ai ?”
“Ừ, mất trí nhớ .” Giọng điệu của , cứ như đang chuyện của khác . “Cô và mối quan hệ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chong-cu-doi-doi-ten/chuong-2-ly-hon-roi-sao.html.]
“… Bạn bè.” Khương Uyển Bình im lặng một lúc mới .
“Bạn bè?” Hạ Tá cô, lòng đầy nghi hoặc.
Có thật chỉ là bạn bè ? Vậy tại cô ứa nước mắt, vẻ mặt như sắp , cảm thấy khó chịu như ? Tại trong lòng trực giác phản đối cái mối quan hệ “bạn bè” ? Tại cảm thấy, họ chỉ là bạn bè?
“ .” Cô lạnh nhạt đáp.
“Thì … là bạn bè…” Hạ Tá lẩm bẩm.
Rõ ràng là cô tự , nhưng khi tin, nước mắt trong mắt cô thể kiểm soát mà rơi xuống.
“Đừng …” Anh chút lo lắng.
lời khuyên của khiến cô càng to hơn, nước mắt rơi càng dữ dội hơn, từng giọt như những viên ngọc trai đứt dây, rơi xuống ào ào.
Thấy , Hạ Tá khó nhọc dậy, giơ tay trái thương, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Nhìn cô , lòng thực sự hoảng loạn, cảm giác đau nhói khó chịu.
Khương Uyển Bình hoảng sợ lùi một bước, khuỷu tay đập mạnh góc tủ đầu giường, đau đến mức cô khẽ kêu lên, ôm lấy khuỷu tay.
“Bị thương ?” Hạ Tá cau mày, đưa tay kéo tay cô để xem. Thấy khuỷu tay vết đỏ sưng nhẹ, trong lòng vô cớ cảm thấy bực bội, tự trách bản làm cô sợ, khiến cô thương.
- Hyoka Hashi -
“Chỉ là va chạm một chút thôi, là do cẩn thận, liên quan đến .” Cô khẽ .
Hạ Tá ngạc nhiên cô. Làm cô đang nghĩ gì?
“Tôi cũng tại , một cách tự nhiên thể đoán thôi. đừng lo, thật sự thể suy nghĩ của khác . Chỉ là diễn giải những suy nghĩ thể từ biểu cảm, ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể của thôi.” Cô trả lời câu hỏi kịp thốt của . Thấy vẻ mặt càng ngạc nhiên hơn, trong lòng cô khỏi mỉm .
Nhớ đầu tiên họ gặp , khi cô đầu tiên diễn giải suy nghĩ của , biểu cảm của lúc đó chỉ đơn thuần là ngạc nhiên như bây giờ, mà là cảnh giác và lạnh lùng. Cứ như thể giây tiếp theo sẽ g.i.ế.c cô để diệt khẩu .
Và về cái "năng lực đặc biệt" của cô, Tú Ánh cũng vô cùng ngạc nhiên. Vì theo Tú Ánh, biểu cảm và ánh mắt của Hạ Tá, ngoài sự lạnh lùng , căn bản là biểu cảm gì cả, nhưng cô thể đoán suy nghĩ của . Lúc mới quen, xác suất đoán đúng là 50/50. Ở bên càng lâu, xác suất đó càng tăng lên.
Nghĩ đến quá khứ, mũi cô cay cay. Cô vội vàng kìm nén .
Hạ Tá trầm tư cô.
“Cô chúng là bạn bè, là bạn bè kiểu gì?”
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi, hơn bạn bè xã giao một chút, kiểu gặp sẽ chào hỏi .” Khương Uyển Bình cảm thấy câu trả lời hữu dụng, thể giải thích việc cô quá khứ của , thể giải thích hành động đến thăm của cô.
Hơn nữa… nếu họ từng là vợ chồng, nếu hỏi về quá khứ của , cô sẽ trả lời thế nào? Tại một từng là vợ gì về quá khứ của ? Chẳng kỳ lạ ?
Đương nhiên, thể là cố tình giấu giếm cho cô , điều cũng là sự thật. như chẳng cũng nghĩa là tin tưởng cô, quan tâm đến cô đến .
Vậy… nếu hỏi, như , tại kết hôn với cô, ly hôn? Cô thể trả lời: Tôi cũng tại ?
Cô thật sự tại lúc đó đột ngột đổi như , dùng cách đó để ly hôn với cô. Cũng cuộc điện thoại mấy ngày rốt cuộc gì? Bây giờ trở nên như , e rằng cũng thể cho cô câu trả lời.
Cô truy cứu nữa. cái nỗi đau phản bội, cái cảm giác c.h.ế.t ngay lập tức, cái cảm giác thời gian trôi chậm như từng giây, cái cảm giác mỗi hít thở đều như xé nát ruột gan, cô trải qua thêm một nào nữa.
Dù thì họ cũng ly hôn . Vậy thì cứ coi như là bạn bè bình thường , mối quan hệ sẽ đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa, cô sẽ đến nữa, vướng bận gì với nữa.
“Hạ Tá, là . Tôi còn việc về, hôm khác rảnh rỗi sẽ đến thăm .” Khương Uyển Bình cầm lấy túi xách để ghế, lịch sự .
“Khi nào?” Hạ Tá hỏi.
“Cái gì?” Cô hiểu.
“Khi nào cô sẽ đến nữa?”
Cô sững sờ, ngờ hỏi thẳng thừng như .
“Tôi cũng . Khi nào rảnh thì sẽ đến.” Cô qua loa.
“Không, cô sẽ đến nữa .” Anh thẳng.
Cô nghẹt thở, đáp lời thế nào.
“Trước đây đối xử với cô tệ ?” Hạ Tá nghiêm túc cô.
“Hả?” Cô tỏ vẻ ngạc nhiên hiểu.
“Mặc dù nhớ, nhưng cảm nhận , cô gặp , là vì là một bạn tồi, đối xử với cô ?” Anh tập trung cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Khương Uyển Bình nghẹn lời. Anh luôn một sự nhạy bén phi thường, rõ ràng điều biến mất cùng với ký ức. Hay là… cô biểu hiện quá rõ ràng?
“Tôi hề gặp . Tôi , chúng chỉ là bạn bè bình thường. Tôi nhận tin, đến xem , chỉ thế thôi. Tôi cũng là đến thăm , nhưng còn làm, nhiều thời gian rảnh, nên mới là khi nào rảnh thì sẽ đến.” Cô cố gắng một cách uyển chuyển lời trong lòng cô: “! Tôi chính là bất cứ mối quan hệ nào với nữa.”
“Cô như vì một bạn bình thường ?”
“Tôi là giàu lòng trắc ẩn, thấy một chú chó hoang xe đụng, cũng kìm mà , huống hồ còn là quen .” Cô cố gắng đáp một cách bình tĩnh.
Hạ Tá mím môi, gì nữa.
“Tôi việc, .” Cô , nắm chặt túi xách.
Anh đáp , chỉ im lặng cô.
Cô đợi một lát, cuối cùng một nữa, cúi đầu, “Tôi thật sự… mừng vì . Xin hãy bảo trọng, tạm biệt.” Nói xong, cô vội vàng xoay rời .