Ba ngày khi Tịch Dao rời khỏi hoàng cung, trời vẫn mưa dứt.
Thành Trường An như chìm trong một tầng sương mù dai dẳng. Cây lê già trong hậu viên phủ Quốc công – nơi nàng từng sống thuở nhỏ – đột ngột trổ hoa sớm. Trắng xóa. Như tuyết, nhưng lạnh.
Một cung nhân đồn rằng, Chiêu Phi sống để hoa lê kịp nở tiễn nàng.
Hoàng thượng lên triều suốt ba ngày. Triều thần xôn xao, Tĩnh Vương lặng im, Thái hậu tức giận, nhưng chẳng ai dám bước cung An Chính lúc .
Hắn một mái hiên, nơi từng cánh mưa rơi xuyên qua bầu khí u uẩn.
“Ngày xưa... nàng cũng cầm ô như thế, nhưng là vì .”
Hắn nhớ đầu gặp Tịch Dao.
Hôm đó là một ngày mưa, khi còn là Thái tử, lạc trong hậu hoa viên, tay mang ô, áo choàng ướt đẫm. Rồi từ trong mưa, một nữ tử áo đỏ đến, giơ ô che lên đầu , ngẩng đầu mỉm .
“Điện hạ, mưa lớn, nhưng gió lạnh, ngài cẩn thận cảm lạnh.”
Nàng dịu dàng, nhưng ánh mắt sắc sảo – tựa đóa lê nở giữa băng tuyết, thuần khiết mà mạnh mẽ.
Hắn khi đó – là trái tim trượt khỏi ngai vàng từ khoảnh khắc đó.
Còn bây giờ?
Mưa vẫn rơi, nhưng cầm ô còn mái hiên nữa.
Tịch Dao sống trong một ngôi miếu nhỏ bên ngoài thành, cùng một bà lão quét tước điện thờ. Không ai nhận nàng – chỉ nghĩ là một quả phụ trẻ tìm chốn nương . Mỗi sáng nàng dậy sớm quét sân, nấu cháo, và ngắt vài cánh hoa lê phơi khô.
Nàng sống như thể từng sống trong cung. Như thể từng một đàn ông quỳ mặt , cầu xin nàng ở .
Nàng . Cũng .
Chỉ lặng lẽ, như một bóng hồn siêu thoát.
Chiều hôm đó, đến miếu.
Không kiệu. Không lọng. Không thẻ bài. Chỉ một chiếc áo bào ướt mưa và đôi mắt đỏ quạch.
Là hoàng thượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chieu-phi-bi-doat-vi/chuong-8-duoi-mua-hoa-le-lai-no.html.]
Bà lão thấy định quỳ, nhưng ngăn , chỉ :
“Ta vua ở đây.”
Hắn tìm thấy nàng bên trong hậu điện, đang nhóm lửa nấu nước. Tóc nàng xõa xuống, dáng gầy nhỏ.
Hắn lên tiếng.
Chỉ xuống đối diện.
Lửa hồng bập bùng cháy, chiếu lên gương mặt nàng – vẫn như xưa, chỉ là mắt lạnh.
“Ta cứ nghĩ sẽ tới.”
“Nếu nàng để ô, lẽ đủ can đảm tìm.”
Nàng bật , khẽ.
“Lúc , từng hiên cung đợi cả canh giờ. Lúc đó, chỉ mong đến trễ thôi, đừng quên .”
“ quên.” – khàn giọng.
Nàng trách. Chỉ khép vạt áo, rót chén .
“Chúng coi như huề.”
Hắn nàng, ánh mắt như giữ lấy từng thở, từng cử động.
“Tịch Dao, nếu bỏ ngôi vị, chỉ giữ nàng bên cạnh, nàng cùng ?”
Nàng dừng tay, mắt run rẩy, :
“Người từng chọn khi còn tất cả. Giờ mất , thì giữ làm gì?”
Hắn gì.
Ngoài cửa, cây lê già rụng từng cánh trắng lên mái ngói âm dương. Mưa vẫn rơi – còn ào ạt, chỉ như từng giọt nhỏ giọt xuống lòng.