Sau khi tấm gương vỡ tan, Diệp Anh bất động sân thượng.
Gió đêm lùa qua khe lan can rỉ sét, se lạnh.
Hơi thở cô ngắt quãng, lồng n.g.ự.c trống rỗng đến đau buốt.
Cô dám chớp mắt.
Vì chỉ cần khẽ nhắm , cô sợ sẽ bao giờ tỉnh dậy với ký ức nguyên vẹn nữa.
Tuấn Minh quỳ mặt cô, giọng khàn đặc:
– Cậu còn nhớ ?
Cô ngẩng lên, mất mấy giây mới nhận gương mặt quen thuộc.
Hàng mi run rẩy.
– Mình… nghĩ . – Cô thì thầm. – Mình vẫn là Diệp Anh.
trong thẳm sâu, một trống lạnh lẽo từng tồn tại đây.
Như thể thứ gì đó cắt bỏ, cách nào vá .
Cậu đỡ cô dậy.
Dưới chân họ, những mảnh gương vỡ lấp lánh ánh trăng, phản chiếu hàng trăm mẩu ký ức rời rạc.
Một mảnh nhỏ in hình cô gái mặc đồng phục – tóc dài phủ mặt – đang nở nụ nhạt.
Cô nó lâu, mặt .
Họ lặng lẽ rời sân thượng, bước xuống cầu thang tối tăm.
Mỗi bước chân vang vọng khiến cô cảm giác đang rời khỏi chính ký ức.
Khi về tới lớp học, đồng hồ gần 1 giờ sáng.
Căn phòng tối om.
Trên bàn học, cuốn sổ đen Tuấn Minh mang đến ban chiều vẫn mở, lật tới trang cuối cùng.
Một câu chữ nguệch ngoạc xuất hiện từ lúc nào, mực còn ướt:
“Nếu mày nghĩ thắng, chỉ cần thử nhắm mắt.”
Diệp Anh khựng .
Cổ họng nghẹn ứ.
Tuấn Minh siết tay cô:
– Đừng nữa. Nó chỉ sợ.
Cô run lên.
Nỗi sợ cũ trở – rằng thứ nãy giờ chỉ là trò chơi kéo dài, rằng cô hề giành bản .
– Mình… – Cô hít một , giọng khàn . – Mình chắc chắn.
Tuấn Minh lắc đầu, nhưng ngăn cô.
Cô nhắm mắt.
Một giây.
Hai giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-16-hai-ban-the-mot-cai-ten.html.]
Không gì xảy .
Cô mở mắt, buông thở nhẹ.
ngay khoảnh khắc , ánh đèn huỳnh quang trần nháy loé lên, vụt tắt.
Màn đêm trùm xuống.
Một giọng vang lên từ góc lớp – giọng khàn khàn, quen xa lạ:
– Tao từng biến mất.
Tim cô như ngừng đập.
Cô siết tay Tuấn Minh, cố giữ bình tĩnh.
– Mày là ai? – Cô khàn giọng hỏi trong bóng tối.
Tiếng khẽ vang lên, vang vọng khắp tường:
– Tao là ký ức của tất cả. Tao là kẻ tên. nếu mày quá yếu đuối để giữ tên , tao sẽ nhận nó hộ.
Ánh đèn vụt sáng trở .
Góc lớp trống .
bảng, một hàng chữ mới hiện lên – nguệch ngoạc như cào xé:
“Diệp Anh. Từ nay, tao sẽ là mày.”
Cô run lên, ngẩng Tuấn Minh.
trong đôi mắt , phản chiếu một thứ cô bao giờ thấy – ánh hoang mang tột độ.
Như thể cũng còn chắc đang mặt … còn là Diệp Anh thật sự.
Cô khẽ giơ tay lên ngực.
Trái tim vẫn đập.
Hơi thở vẫn dồn dập.
một giọng nhỏ, lạnh, vang trong lồng ngực:
“Nếu tao tồn tại bằng ký ức của mày… thì mày lấy gì chứng minh mày là bản gốc?”
Trong khoảnh khắc , cô nhận trận chiến từng kết thúc.
Chỉ là… chuyển sang một hình thức khác.
Kẻ còn cần tấm gương ký ức.
Nó trở thành một phần cô – lẫn lộn trong từng ý nghĩ, từng cơn run, từng quyết định.
Tuấn Minh nắm vai cô, giọng run run:
– Mình sẽ tìm cách. Sẽ để nó cướp mất .
Cô khẽ gật đầu.
trong lòng, một nỗi hoang mang lạnh buốt lan dần:
Nếu một ngày còn đủ chắc chắn…
…thì ai sẽ là phát hiện ?
Ngoài hành lang, gió đêm quét qua, mang theo tiếng xào xạc như ai thì thầm.