CHỊ, ĐỢI EM TỐT NGHIỆP ĐẠI HỌC NHÉ. - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-09-29 07:27:27
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế là, tại một bể bơi nọ, thường thể trông thấy bóng dáng đang quẫy đạp nước, cảnh tượng đó những lúc thảm nỡ , quả là độc nhất vô nhị.

Anh một nữa mất bao công sức mới gỡ hai tay đang bám chặt cổ .

“Chị, chị cứ bám em thế thì tiến bộ ?”

“Tôi cần tiến bộ, chỉ cần !” Trong lúc vùng vẫy như sắp c.h.ế.t đuối, câu buột khỏi miệng hề qua suy nghĩ.

Ngay giây tiếp theo, phản ứng của Tống Khiếu mới đỉnh chứ, “Chị, thích em đến mức kìm lòng thế ?”

“Nói nhảm, thích , g.i.ế.c thì ! Tôi hết sức thật , sắp chìm … Tống Khiếu, mau cứu !”

“Chị, chị phát hiện bơi ?” Tống Khiếu lạnh lùng !

“Tôi phát hiện, phát hiện, chỉ phát hiện hình như hết sức thật …”

Hình như là thật, cảm thấy đang chìm xuống! Sau đó nữa, cũng uống bao nhiêu ngụm nước thì Tống Khiếu bế lên.

Lên bờ, đợi đến khi ghế dài hồn , để ý đến nữa.

“Chị, giận ?”

“Anh thử xem…” Ánh mắt phẫn nộ của gắt gao dò xét , “Nếu thể uống vài ngụm nước , sẽ tha thứ cho !”

“Vậy em nhé?” Anh trầm thấp, vẻ mặt đa tình tà mị, “Chị đổi ý đấy!”

Nói , về phía mép bể bơi, lao nhảy xuống, cắm đầu thẳng xuống nước.

“Này, Tống Khiếu, …”

Anh trồi đầu lên từ nước, vô giọt nước chảy dọc theo mày mắt , xoáy một vòng nơi xương quai xanh từ từ trượt xuống.

Đôi mắt đen của híp , tà mị, “Em ngay là chị nỡ mà!”

“Tôi…”, phát hiện đầu óc sung huyết, nhất thời gì.

Nhìn từ nước bước lên, hình rắn rỏi phô bày sót thứ gì, cơ bụng cuồn cuộn lên xuống đầy mạnh mẽ. Anh tiện tay vớ lấy chiếc khăn tắm ném sang một bên quấn lấy hạ .

tất cả những điều trong mắt là một sự quyến rũ thể cưỡng , là sự cám dỗ tà mị, là một cảm giác ngạt thở xuyên thấu linh hồn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chi-doi-em-tot-nghiep-dai-hoc-nhe/chuong-14.html.]

“Chị, em chằm chằm nữa ?”

“Tôi làm gì …” Tôi chống cự ngoan cố, “Với , thì nào? Tôi quang minh chính đại, còn hơn …”

Anh nhíu mày, “Hơn em cái gì?”

“Hơn mượn cớ dạy bơi để làm chuyện sàm sỡ…”

Tôi thừa nhận xong hối hận, vội vàng bịt miệng, hổ nhắm chặt hai mắt.

Chết tiệt! Mình đang cái gì ? Mình là heo ?

Quả nhiên, Tống Khiếu phá lên ha hả, để lộ một hàng răng trắng, mày mắt giãn , đưa tay chọc chọc đầu , “Chị? Chị xem trong đầu chị cả ngày nghĩ những thứ linh tinh vớ vẩn gì thế?”

“Tôi…” Thôi , hình như đúng là tìm cớ nào để phản bác.

Anh đột nhiên ghé sát gần , trong đôi mắt đen sẫm như những vì đang bùng cháy, “Tống Khiếu, … định làm gì?”

“Chị, đương nhiên là để chứng thực chuyện em sàm sỡ chị !”

Nói xong, giật lấy chiếc khăn tắm để bên cạnh, trùm lên đầu cả hai chúng , ngay đó, nụ hôn của phủ xuống.

“Ưm… ực… Tống Khiếu… … đừng mà… còn khác…”

“Họ thấy …”

“Ưm… nhưng mà…”

“Chị, đừng lộn xộn!”

Thôi , đường hẹp gặp kẻ dũng tất thắng, chỉ vũ lực cao mà còn gian xảo, hề sức chống đỡ, chỉ đành mặc cho làm gì thì làm.

Cuối cùng, cắn mạnh một cái lên môi , mới xem như buông tha cho !

Tuy rằng nào hai chúng cũng đến khá muộn, trong bể bơi còn mấy , nhưng vẫn cảm thấy nụ hôn khăn tắm là nụ hôn mà trái tim nhỏ bé của thể chịu đựng nổi.

Má đỏ bừng, mắt long lanh ngấn nước, chính là dáng vẻ khó xử của lúc .

Anh phong độ vạch trần nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán một cái, “Chị, chúng về nhà thôi!”

Loading...