Chương 17: HÔN LẠI TỪ ĐẦU – NẾU EM KHÔNG NHỚ, THÌ ANH SẼ KHIẾN EM YÊU LẠI
Sáng hôm đó, Thanh Lam bước ban công phòng bệnh, tóc buộc cao, gió khẽ làm vài lọn rối tung lên.
Lãnh Phong bưng khay đồ ăn, bước đến cạnh cô, nhẹ giọng:
“Súp nóng. Em thích ăn cay, nên cho thêm tương như cũ.”
“Anh nhiều thứ về em thật đó.” – Lam , ngước –
“Chỉ tiếc… em gì về .”
Phong đặt khay xuống bàn, bước gần:
“Vậy bắt đầu từ đầu.”
“Xin chào em, là Lãnh Phong. Ba mươi hai tuổi.
Sở thích: em . Ghét nhất: thấy em .”
Buổi chiều, họ công viên gần bệnh viện.
Anh mua kem vị vanilla – món cô từng ăn mỗi stress.
Cô nheo mắt:
“Vị … quen lắm.”
Anh mỉm :
“Em từng bảo: ‘Kem vị dễ tan như cảm xúc em dành cho , mà thì giả vờ thấy’.”
Cô . tim bỗng nhói lên.
“Em từng buồn như ?”
“Có.” – Phong nhẹ nhàng –
“ nếu giờ em buồn… thì chờ kiếp .”
Tối hôm đó, đưa cô lên tầng thượng bệnh viện – nơi một góc nhỏ treo đầy đèn dây.
“Chỗ em từng hôn ai đó ‘đàng hoàng, ánh đèn thật ấm’.”
Cô đỏ mặt:
“Em từng... chủ động hôn ?”
“Không.”
“Vậy ai hôn ai ?”
“Em.” – Anh .
“ nếu em nhớ… sẽ để em hôn nữa.”
Lam nhón chân.
Lần , chính cô là tiến đến, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi – run rẩy, bỡ ngỡ, như thể hôn đầu.
... khi môi chạm môi, tim cô đau nhói.
“Đợi …” – Cô khựng , tay ôm n.g.ự.c –
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chi-dep-yeu-tong-tai/chuong-17-hon-lai-tu-dau-neu-em-khong-nho-thi-anh-se-khien-em-yeu-lai-chuong-18-anh-cau-hon-em-lai-giua-cho-minh-tung-chia-tay.html.]
“Sao tim em... đau quá…”
Phong ôm cô thật chặt, siết lấy như sợ cô vỡ vụn:
“Vì ký ức đang về. Và... những điều quá sâu đậm để quên .”
Chương 18: ANH CẦU HÔN EM LẠI – GIỮA CHỖ MÌNH TỪNG CHIA TAY
Một buổi chiều nắng nhạt, Lãnh Phong đến bệnh viện, chìa một tấm vé nhỏ:
“Đi với một chuyến.”
“Đi ?” – Lam hỏi, vẫn mặc chiếc váy trắng bệnh viện chuẩn cho bệnh nhân phục hồi.
“Đến nơi em rời bỏ .”
Xe dừng cầu vượt Dạ Quang.
Nơi một năm , cô bước trong mưa.
Còn , quỳ xuống giữa phố… giữ nổi con gái yêu.
Lam sững , gió thổi nhẹ làm tóc cô bay lòa xòa.
Cô chậm rãi bước lên đúng chỗ ngày từng , lòng nghẹn …
“Sao … còn nhớ từng chi tiết?”
“Vì bao giờ quên.” – Phong đáp.
Anh cúi xuống, rút từ túi một chiếc nhẫn đơn giản. Không hộp nhung, gối lụa. Chỉ là… một vật trong ví suốt một năm qua.
“Lần , đỡ em khi em ngã.”
“Lần , phép nắm tay em suốt phần còn .”
Anh ngẩng lên, mắt ươn ướt:
“Em từng là rời .
Giờ, thể… là về ?”
Lam nghẹn ngào. Tay run run.
Ký ức vỡ òa như sóng tràn đê.
Từng nụ hôn.
Từng lời .
Từng đêm một , và từng câu “Em yêu ” cơn mưa…
Cô cúi , ôm lấy :
“Lần …
Nếu dám buông, em sẽ đánh gãy răng.”
Phong bật . Mắt nhòe .
Anh đeo nhẫn cho cô, cần khán giả, cần pháo hoa.
Chỉ hai .
Và một lời hứa – còn rời xa.