Trần Duy quỳ chân , đôi vai run rẩy. Anh van xin, cầu khẩn, nhưng trong mắt , chỉ là một kẻ đáng khinh bỉ. Tôi từng yêu đến mù quáng, từng tin tưởng tuyệt đối. tất cả những gì nhận chỉ là sự phản bội và đau khổ. Giờ đây, khi nếm trải chút ít những gì chịu đựng, thấy hả hê đến lạ thường.
“Đứng dậy , Trần Duy,” , giọng điệu lạnh lùng. “Anh nghĩ một lời xin thể xóa nhòa tất cả những nỗi đau mà gây cho ? Anh biến cuộc đời thành địa ngục. Anh cướp hạnh phúc của con . Anh nghĩ sẽ dễ dàng tha thứ cho ?”
Trần Duy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. “Anh sai , An Lệ. Anh xứng đáng em tha thứ. xin em, hãy cho một cơ hội để bù đắp. Anh sẽ đổi, sẽ làm tất cả thứ để em hạnh phúc.”
Tôi khẩy. “Thay đổi ? Anh nghĩ thể đổi bản chất của ? Anh là một kẻ đạo đức giả, một kẻ ích kỷ. Anh chỉ nghĩ cho bản thôi.”
Trần Duy cúi đầu, gì. Anh đúng. Anh từng là một kẻ như . Anh từng bỏ mặc để chạy theo Nguyễn Huyền, để sống trong tủi nhục và đau khổ.
“Thôi , đừng nữa,” . “Tôi những lời giả dối của nữa. Từ nay trở , chúng sẽ sống ly . Anh cứ ở nhà , sẽ đưa con gái ngoài thuê nhà. Chúng sẽ còn liên quan gì đến nữa.”
Trần Duy giật , vẻ mặt tái mét. “Cái gì? Ly ? Em… em thể làm ! Chúng là vợ chồng mà!”
Tôi khẩy. “Vợ chồng ? Anh nghĩ chúng còn là vợ chồng ? Anh phá nát cuộc hôn nhân . Giờ đây, còn sống chung với nữa.”
Trần Duy ôm lấy chân , van nài: “An Lệ, xin em, đừng làm mà. Anh mất em. Anh mất con gái. Anh xin em, hãy cho một cơ hội nữa.”
Tôi , ánh mắt đầy khinh bỉ. “Cơ hội ? Anh nhiều cơ hội . trân trọng. Giờ đây, còn cơ hội nào nữa .”
Tôi đẩy , gọi điện cho một công ty luật. Tôi làm thủ tục ly hôn càng nhanh càng . Tôi sống chung với Trần Duy thêm một ngày nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chi-dau-kho-toi-khong-tin/chuong-9.html.]
Trần Duy những ngày sống trong địa ngục trần gian. Anh mất tiền bạc, mất danh tiếng, và bây giờ sắp mất gia đình. Anh còn nhiều như , ánh mắt lúc nào cũng chất chứa đầy tuyệt vọng. Tôi , đang chịu đựng áp lực lớn từ cả , bố chồng, và dư luận xã hội.
Bố chồng cũng đổi thái độ . Họ còn bênh vực Nguyễn Huyền nữa, mà sang mắng chửi Trần Duy. Họ trách ngu ngốc, mù quáng, để Nguyễn Huyền lợi dụng.
“Thằng Duy, mày xem mày kìa, mày ngu ngốc thế nào. Mày nó lừa mà mày hề . Mày nó lợi dụng mày như thế nào ?” Mẹ chồng mắng, giọng điệu đầy tức giận.
Trần Duy cúi đầu, gì. Anh đúng. Anh Nguyễn Huyền lợi dụng, mà hề . Tôi , ánh mắt đầy khinh bỉ. Anh đúng là một tên đàn ông ngu ngốc, chỉ sống bằng những lời đạo đức giả.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố, đủ rộng cho hai con . Tôi bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống Trần Duy, những nỗi đau và tủi nhục của kiếp . An Nhiên, con gái , hồn nhiên chạy nhảy khắp căn nhà mới, hề những gì đang xảy giữa bố .
“Mẹ ơi, nhà quá!” Con bé reo lên, ôm chầm lấy . Tôi ôm con lòng, cảm nhận ấm từ cơ thể bé nhỏ. Con bé là tất cả những gì . Tôi sẽ bảo vệ con, sẽ để con chịu đựng những gì từng chịu đựng.
Tôi bắt đầu tìm kiếm một công việc mới. Tôi tự kiếm tiền, tự nuôi con. Tôi phụ thuộc bất kỳ ai nữa. Tôi học bài học xương m.á.u từ kiếp . Tôi sẽ sống một cuộc đời độc lập, mạnh mẽ, và hạnh phúc.
Một buổi tối, Trần Duy đến tìm . Anh cửa, vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt đầy quầng thâm. “An Lệ, … xin em, hãy cho một cơ hội nữa. Anh mất em. Anh mất con gái.”
Tôi , ánh mắt lạnh như băng. “Anh về , Trần Duy. Giữa chúng còn gì nữa .”
Trần Duy quỳ xuống, ôm lấy chân . “An Lệ, xin em mà. Anh sẽ làm tất cả thứ để bù đắp cho em. Anh sẽ chăm sóc em và con gái thật . Anh sẽ bao giờ để em khổ nữa.”
Tôi đẩy . “Anh nghĩ thể bù đắp ? Anh phá nát cuộc đời . Anh lấy tất cả những gì . Anh nghĩ thể dễ dàng bù đắp ?”
Tôi đóng sập cửa . Trần Duy vẫn đó, gõ cửa liên tục. Tôi quan tâm. Tôi sẽ bao giờ mở cửa cho nữa. Tôi sẽ bao giờ tha thứ cho . Anh trả giá cho những gì làm. Và , sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống . Tôi , con đường phía còn nhiều khó khăn, nhưng sẽ bao giờ gục ngã. Tôi sẽ sống vì chính , và vì con gái . Mọi thứ kết thúc, nhưng cũng là khởi đầu cho một chương mới.