"Lâm Nhất, chúng gặp ." Giọng đầy mệt mỏi.
"Tôi gặp ."
"Anh đang ở ký túc xá của em."
Tôi đến cửa sổ, quả nhiên thấy bên cạnh đèn đường lầu, bóng dáng dài thượt, ủ rũ như một con ch.ó bỏ rơi.
"Lâm Nhất, xin em." Giọng khiêm tốn của khiến cảm thấy lạ lẫm và mỉa mai.
Tôi cúp máy và kéo rèm cửa.
Anh đó suốt đêm.
Khi thấy , lập tức chạy đến, tay cầm một phần ăn sáng.
"Lâm Nhất, em..."
Tôi qua .
Anh đuổi theo, nắm lấy tay .
"Lâm Nhất! Em làm gì đây!"
Dường như đẩy đến giới hạn, giọng chút suy sụp.
"Anh sai ! Anh thực sự sai ! Hãy cho một cơ hội để sửa chữa, ?"
"Anh sẽ hiến dâng cuộc đời cho em, ?"
Tôi dừng bước, .
"Cuộc đời ?" Tôi : "Tôi cần cuộc đời để làm gì?"
"Thịnh Niên, cần bù đắp, càng cần mạng sống của ."
"Tôi chỉ mong tránh xa , càng xa càng ."
"Đừng làm phiền cuộc sống của nữa, đó là sự nhân từ lớn nhất của đối với ."
Tôi nghĩ rằng rõ ràng như , Thịnh Niên sẽ từ bỏ.
đánh giá thấp sự cố chấp của .
Anh bắt đầu xuất hiện hàng ngày đường làm và về nhà của .
Không gì, đến gần, chỉ theo từ xa.
Giống như một cái bóng im lặng, thể thoát khỏi.
Anh gửi hoa, quà tặng và đủ thứ đồ đắt tiền cho .
Tất cả đều vứt nguyên thùng rác.
Trong bệnh viện bắt đầu những lời đồn đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/chi-chi-em-em-vobc/chuong-7.html.]
Nói rằng giả vờ từ chối để thu hút sự chú ý, rằng lợi dụng sự hối hận của tuổi trẻ để làm nũng.
Tôi thèm giải thích.
Cho đến ngày đó, khi thành ca phẫu thuật kéo dài mười giờ, bước khỏi phòng mổ và thấy đang tựa tường.
Anh cầm một cái bình giữ nhiệt, thấy , liền bước đến.
"Anh nấu súp cho em, uống ."
Tôi vòng qua , tiếp tục thẳng về phía .
Anh theo , liên tục.
"Lâm Nhất, em vẫn còn giận. Em thể đánh , mắng , nhưng đừng phớt lờ ."
"Chúng bắt đầu nhé? Lần , sẽ yêu em thật lòng."
Tôi dừng bước, cảm thấy m.á.u trong dồn lên não trong chốc lát.
"Thịnh Niên."
Tôi , hỏi từng chữ một.
"Nếu hôm đó, giáo sư Châu xuất hiện, sự thật phơi bày."
Anh sững sờ.
"Anh sẽ ."
Tôi trả lời : "Anh sẽ giống như tất cả , nghĩ rằng độc ác, lạnh lùng, thể lý giải ."
"Anh sẽ cưới một cách thoải mái, dùng cả đời để tra tấn và trừng phạt danh nghĩa 'chăm sóc'."
"Người yêu, bao giờ là Lâm Nhất."
"Người mà yêu là 'Lâm Thư' hảo trong lòng . Anh thể chấp nhận sự hảo của cô , nên chuyển tất cả sự hối hận và ăn năn của sang ."
"Thịnh Niên, yêu , chỉ đang chuộc tội."
Lời của như một con dao, cắt đứt tất cả những giả dối của , để lộ sự thật đẫm m.á.u bên .
Khuôn mặt trắng bệch dần, cơ thể run rẩy.
"Anh..."
Anh mở miệng, nhưng thể một lời phản bác nào.
Bởi vì những gì đều đúng.
"Đừng đến nữa."
Tôi câu cuối cùng lưng bỏ .
Từ ngày đó, Thịnh Niên bao giờ xuất hiện nữa.