Chương 8:
“Chị chẳng đạo nghĩa gì hết!”
Thời Tuệ lập tức “suỵt” điên cuồng, càng khiến tức sôi máu.
Giờ mới hổ ??
“Chị tình nghĩa, em vất vả thế nào ? Sao lợi dụng lúc em ở đây để cướp chồng??”
“Ồ?”
Một giọng lạnh lẽo vang lên lưng:
“Em là… chồng của em, là ?”
Tôi vội , đụng ngay ánh mắt âm u của Bùi Dã.
Anh liếc một cái, xoay bỏ .
“Chị bảo em đừng !” Thời Tuệ nghiến răng. “Em điên hả? Giờ gây sự với chị thì ? Mau dỗ !”
Tối muộn, mới tìm Bùi Dã.
Anh co ro trong một căn phòng, thút thít đến thảm hại.
Tôi nhịn châm chọc: xây lắm phòng chủ đề thế , chẳng để mỗi chỗ trốn ?
Ơ kìa, phòng còn gương. Anh ngắm cho trai thêm chắc?
Thấy , lập tức lưng, tiếp tục nấc nghẹn.
Tôi tới, chọc chọc vai :
“Bùi Dã.”
Cái bóng run rẩy . Tôi kiên nhẫn dỗ:
“Bùi Dã, nào.”
Cuối cùng chậm rãi đầu, đôi mắt đẫm lệ.
“Thời Nha, em thể lúc nào cũng bắt nạt .”
Giọng khàn, mang theo nức nở:
“Năm hai, em gia đình cấm yêu, liền chờ.”
“Em cứ né tránh, làm khổ sở gần chết.”
“Khó khăn lắm đợi đến lúc em nghiệp, chuẩn cả một màn tỏ tình, mà em trốn.”
“Cuối cùng em đồng ý, nhưng hóa lừa .”
Anh chỉ dễ, mà còn suy diễn linh tinh là !
“Ai lừa chứ.” Tôi chột .
“Lúc đó em cãi với Thời Tuệ nên lỡ miệng thôi, chứ em còn gặp mà.”
“Chưa gặp mà gọi là chồng ?” Ánh mắt Bùi Dã chất vấn.
“Bấy lâu nay em còn gọi một tiếng chồng nữa.”
À, hóa khúc mắc ở chỗ .
Tôi khẽ hôn lên má , thì thầm:
“Chồng.”
Anh sững . Tôi gọi thêm một tiếng, kéo dài giọng:
“Chồng ~”
“Ưm…”
Hơi thở lập tức cướp , từng tia nóng bỏng dâng lên quấn chặt.
“Bảo bối, dạy em hôn thế nào, em quên ?”
Khi bàn tay lạnh lẽo trượt từ lưng ngực, mới bừng tỉnh, tức giận mắng:
“Bùi Dã! Anh nãy giờ là đang giả vờ hả?!”
“Chẳng em cũng mắc bẫy đấy , bảo bối~.” Anh chẳng hề chột , ngược còn hứng khởi.
“Nha Nha, là cố tình chọn căn phòng đó.”
“Anh… biến thái!!”
Tôi những tấm gương phản chiếu khắp phòng, liền đỏ mặt tía tai.
Bùi Dã chẳng thèm để ý tiếng mắng của là cứ lấn tới.
…
Không bao lâu , mới chịu dừng , khẽ :
“Đừng nữa, bảo bối. Ngẩng đầu lên, chúng .”
……
“Nha Nha, chúng sang phòng bên cạnh nhé?”
“Trước đây chỉ thể ở một , ảnh em mà chịu đựng. Bây giờ cuối cùng cũng em thật sự ở đây.”
“Ngoan nào, phòng còn tuyệt hơn.”
…
“Em thấy thể như mãi , thế là sai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/can-benh-tinh-yeu-cua-thai-tu-gia/chuong-8.html.]
Đây là thứ n nhắc câu , mà Bùi Dã vẫn ngẩng đầu, mắt dán tập tài liệu.
“Vợ theo chồng đến công ty, gì sai ?”
“Anh sợ em chán, nên chuẩn mấy căn phòng, mỗi căn đều phong cách khác , cũng là sai ?”
“Anh!!”
Tôi tức xù lông, đúng là đấu mấy kẻ đầu óc xoay vòng vòng .
“Tóm … làm nữa.”
“Không chịu.” Anh dứt khoát từ chối. “Anh sẽ phát điên mất.”
Chẳng lẽ thì điên chắc??
Thấy sắp phát rồ, bất đắc dĩ thở dài, dậy ôm chặt ngực.
“Nha Nha, cố kiềm chế lắm , gạt em . Nếu nhường bước thêm nữa, thật sự sẽ phát điên đấy.”
… Thôi bỏ , cũng lọt tai .
Cảm nhận thở dần thô nặng, hoảng hốt vùng :
“Ờm… em xem chị em chuẩn đám cưới thế nào .”
…
“Thời Nha!!”
Đang dạo phố với Thời Tuệ, bỗng nhiên gặp đại tiểu thư Tần Giao, cô đang hét gọi .
Da đầu tê rần, lén chọc khuỷu tay Thời Tuệ:
“Chị, cô xông tới nắm tóc em ?”
Thời Tuệ cũng do dự:
“Chắc… ?”
“Lần em còn cố ý tạo cơ hội cho cô theo đuổi Bùi Dã, kết quả cô sang phản bội chúng đó thôi!”
“Xin nha, hai đang bàn mưu hèn hạ gì đó ?”
Tần Giao bước tới, vẻ mặt bất lực.
“Xin .” Tôi nhanh chóng giành lời .
“Cô xin gì thế?” Tần Giao như quỷ.
“Để , sớm thích Bùi Dã nữa .”
Gì? Không thể nào?
“Thế ở cổng trường, cô trừng ghê thế?”
Tôi nhịn nổi hỏi .
Tần Giao trông mơ hồ, nghĩ một hồi mới bừng tỉnh:
“À, hôm đó quên đeo kính áp tròng, nên nheo mắt cho rõ.”
“…Cô sớm thì đỡ bao nhiêu đau khổ ? Cô nuôi heo khổ cỡ nào ?”
Tôi nhịn mà oán trách.
Tần Giao đầy thương cảm:
“Xin nhé. Bùi Dã cảnh cáo , chỉ cần chuyện với cô, sẽ tống sang châu Phi làm vợ bé cho .”
“Tôi nào dám gần cô chứ, là kiểu làm đấy.”
Thời Tuệ: “Chuẩn luôn.”
Tôi: ……
…
“Vợ ơi, khi nào chúng làm đám cưới?”
Nhìn đôi vợ chồng mới sân khấu, Bùi Dã siết tay , thì thầm làm nũng bên tai:
“Rõ ràng là yêu em đến giờ vẫn cưới chứ.”
“Ông nội mời thầy tính , sang năm mới hợp tuổi để cưới.”
“ mà…”
Khóe môi sắp trễ xuống, lập tức trừng mắt.
“Bùi Dã, em sẽ mắc bẫy nữa !”
“Vậy thì… tối nay, chúng ở phòng ngay cạnh nhé?” Một lúc , mở miệng.
“Bùi Dã!! Anh bệnh hả?”
“ .”
Khi chị gái và rể lời thề, khẽ siết tay , giọng nhỏ nhưng chắc nịch:
“Là căn bệnh… yêu em đến phát điên.”
“Vậy nếu còn thích em nữa, thể đừng trả thù gia đình em ?” Tôi sang thẳng .
“Em thề sẽ dây dưa.”
“Thời Nha!!” Anh nghiến răng nghiến lợi.
… Thôi , nữa.
Vậy thì đành tạm tin Bùi Dã, tin rằng chúng thể nắm tay đến trọn đời.
(Toàn văn )