Chương 9: Cầu Hôn Trong Bóng Tối
Ba ngày trôi qua kể từ khi cô đưa về biệt thự như kẻ phạm tội.
Lãm Trần vẫn – về đúng giờ, nhưng đụng cô, cũng chạm căn phòng cũ nữa.
Cô những tưởng cơn ghen mù quáng dịu , nhưng …
Nó chỉ đang âm thầm tích tụ, chờ nổ tung.
Tối đó, cô lặng lẽ bước thư viện của biệt thự.
Một nơi mà cô từng cấm tuyệt đối đặt chân .
Trong lúc lật tìm một tài liệu liên quan đến Lâm Thư, cô bất ngờ phát hiện một bì thư màu đen, kẹp giữa những cuốn sách tài chính.
Bên trong là bản hồ sơ khám nghiệm tử thi.
Tên chết: Lâm Thư.
Nguyên nhân tử vong: Không kiểm soát tốc độ, nghi chất kích thích trong máu.
một dòng ghi chú phía cuối làm tim cô ngừng đập:
“Chiếc xe thuộc quyền sở hữu của ST Empire. Người tên: Lãm Trần.”
Tay cô run lên, bức thư rơi xuống đất. Cô cảm giác như kéo xuống vực sâu đáy.
“Anh gián tiếp gây cái c.h.ế.t của chị …” – Cô thều thào, đôi mắt trống rỗng.
Cô bước bao lâu cho đến khi ánh đèn hành lang chớp lên. Lãm Trần đang đó, như thể tất cả.
“Em thấy , ?” – Anh cất giọng trầm thấp.
“Là thật? Anh để chị c.h.ế.t trong chiếc xe của ?” – Cô thét lên, từng bước lùi , nước mắt lăn dài dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cam-goi-ten-toi/chuong-9-cau-hon-trong-bong-toi.html.]
“Lúc đó… ở trong xe.” – Anh bước tới, đôi mắt lóe lên tia đau đớn. – “ chiếc xe đó là của , và cho cô mượn… chỉ trong một đêm.”
“Và cô … trở về.”
Cô oà . Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu hận thù dâng trào trong lòng giờ đây cả đau xót và tuyệt vọng.
“Vậy… thì ? Là thế ?”
Lãm Trần lặng im một lúc, rút từ túi áo một chiếc hộp nhỏ.
Hộp nhung đỏ.
Mở là chiếc nhẫn đơn giản, tinh xảo, viên đá trắng lấp lánh.
“Không. Em thế ai hết. Em là chọn.” – Anh bước đến, quỳ gối cô – động tác từng thấy ở đàn ông luôn kiêu hãnh .
“Lấy .” – Anh , như lời ngỏ, mà như một mệnh lệnh.
Cô sững , lòng tràn ngập mâu thuẫn.
“Vì yêu? Hay vì giam giữ đến chết?”
Anh dậy, kéo cô lòng, siết chặt:
“Vì cách yêu… nhưng chỉ em ở cạnh. Tôi cần em tha thứ. Tôi chỉ cần em là của .”
“Anh điên …” – Cô nức nở.
“Phải. Và em chính là điên dại duy nhất giữ trong đời.”
Anh đẩy nhẹ cô tường, môi chạm môi, vội vàng – mà là khẩn thiết, như thể đang dập tắt từng tiếng gào đau đớn trong lòng cả hai.
Tay trượt lên bờ lưng trần của cô, kéo sát cơ thể nóng bỏng đang run lên trong cơn sốc.
“Đừng rời khỏi nữa. Nếu em hận, hãy hận trong vòng tay .” – Anh thì thầm, giọng khàn đặc.
“Em thể sống thiếu , Uyên … vì em thuộc về từ cái đêm em gọi nhầm tên trong bóng tối .”