Chương 4: Giấc Mơ Hay Lời Cảnh Cáo
Cô tỉnh giấc lúc rạng sáng, mồ hôi thấm ướt mái tóc rối.
Toàn rã rời, từng tấc da thịt vẫn còn in dấu vết buổi “trừng phạt” tối qua. Chiếc váy ngủ quăng xuống sàn từ lâu, chỉ còn tấm chăn mỏng quấn hờ lấy thể trần trụi.
Anh còn ở đó. Căn phòng chỉ còn mùi bạc hà phảng phất – thứ mùi khiến cô ghét, nhớ.
Cô chống tay dậy, bước xuống giường bằng đôi chân run rẩy. Tấm gương bàn trang điểm phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, môi đỏ bầm và vết hôn dày đặc kéo dài từ cổ xuống ngực.
“Làm thể tiếp tục sống chung với đàn ông ?” – cô thì thầm, khẽ siết chặt lấy chiếc khăn tắm.
Cô mở cửa phòng bước thì đụng quản gia – một phụ nữ tuổi, dáng vẻ nghiêm trang.
“Phu nhân, thiếu gia rời từ sáng sớm. Ngài để lời nhắn: Đừng gọi tên , và cũng đừng thử trốn .”
“Anh nghĩ là gì? Thú nuôi ?” – cô bật cay đắng.
“Tôi .” – Người quản gia đáp lạnh lùng. – “ rõ, một phụ nữ nào dám trái lời chủ… mà trả giá.”
Ngày hôm đó, cô đến gặp ba , ý định dứt hôn trong lòng rõ ràng.
bước nhà họ Lâm, ánh mắt ba cô cô đầy kỳ vọng, cô thì ôm tay cô dịu dàng:
“Chúng thể tìm ai hơn thế con. Nó là thừa kế duy nhất của Tập đoàn ST Empire. Có thể lạnh lùng… nhưng mực chung thủy và trách nhiệm.”
“Chung thủy?” – Cô bật . “Nếu thấy cảnh tối qua… khi sẽ là đầu tiên con bỏ chạy.”
“Phụ nữ hiện đại… hy sinh một chút.” – Mẹ cô , đôi mắt ánh lên sự nghiêm khắc thường thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cam-goi-ten-toi/chuong-4-giac-mo-hay-loi-canh-cao.html.]
“Hạnh phúc , còn do cách con chọn yêu.”
Cô im lặng, trái tim như ai siết . Lựa chọn của cô… là ép buộc, là tên, là đêm nào cũng run rẩy trong vòng tay đàn ông đó – như một kẻ lạc lối đường về.
Tối hôm , khi cô trở về biệt thự, cửa phòng khóa.
Trên bàn là một chiếc hộp quà nhỏ, bên trong là chiếc vòng cổ bạc, đính một viên đá thạch tím – lạnh như băng.
Kèm theo đó là mảnh giấy tay:
“Đeo . Đừng hỏi vì . Đừng gọi tên .”
Cô chằm chằm từng nét chữ cứng cáp, trái tim run lên một cách lạ lùng. Cô cầm vòng lên… và đeo .
Ngay khoảnh khắc viên đá chạm làn da nơi cổ… ánh đèn phòng bất ngờ vụt tắt.
Từ lưng, một cánh tay mạnh mẽ siết lấy eo cô.
“Ngoan lắm.” – Giọng trầm xuống. – “Em càng lời… càng giữ em mãi.”
“Anh luôn như , luôn ép buộc khác.” – Cô khẽ , nhưng chống cự khi kéo ngã xuống ghế sofa gần đó.
“Tôi ép. Em là khiến mất kiểm soát.” – Anh cúi đầu hôn lên bờ vai trần của cô. – “Và ghét cảm giác điều khiển… trừ khi điều khiển là em.”
Giữa bóng tối, thở giao trong thinh lặng, tiếng rên khẽ hòa cùng tiếng tim đập như dồn dập hơn…
vẫn cho cô gọi tên.
Dù từng ở sâu trong , cô vẫn … rốt cuộc là ai?