CẤM GỌI TÊN TÔI – NGOẠI TRUYỆN 1
Tác giả: Mr.Bin
Chương 24: Bố Con Là Tổng Tài Mặt Lạnh, Mẹ Con Là Huyền Thoại Gây Sốc
5 năm .
Trường mầm non quốc tế Sunrise – một trong những nơi “siêu chọn lọc” dành cho con nhà tài phiệt.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu năm.
Bé trai mặc áo sơ mi trắng, tóc rối nhẹ, mang bảng tên Lãm Thiên Ân, ngoan, lém lỉnh – bước lớp với nụ tỏa nắng.
5 phút , bé bạn nữ tên Chíp chê là " bố cùng", còn xô ngã vì “dám giành gấu bông màu xanh”.
Giáo viên chạy đến, còn kịp xử lý, thì cổng trường vang lên tiếng động cơ siêu xe vang dội.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom đen tuyền dừng ngay cổng.
Một đàn ông bước .
Vest đen, kính đen, dáng cao lớn, sắc lạnh như một vị thần bước xuống từ hội nghị các cổ đông cầu.
Lãm Trần.
Anh thẳng trường, một lời, mỗi bước chân khiến khí lặng hẳn.
Giáo viên hình. Phụ thì bắt đầu… livestream lén.
“Chuyện gì trời… giống tổng tài ST Empire ghê…”
“ là ảnh! Trên tạp chí tháng mà! Người từng ‘Ai đụng con … coi như xong đời’!”
Bên trong lớp, Thiên Ân đang lau tay thì bé bất ngờ bật dậy, chỉ về phía cửa:
“Đó! Bố con tới !”
“Ủa, bố con hả?” – cô giáo run rẩy. – “Không bác tài xế đưa con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cam-goi-ten-toi/chuong-24-bo-con-la-tong-tai-mat-lanh-me-con-la-huyen-thoai-gay-soc.html.]
“Bữa nay con la bố con quá trời, nên bố đích tới. Hổng công tác suốt nữa!” – Thiên Ân khoanh tay ngầu.
Lãm Trần bước lớp, thấy bé trầy ở tay.
Sắc mặt lạnh thấy rõ.
“Ai làm?” – giọng đều đều, nhưng khiến bộ lớp mầm run rẩy.
“Bạn Chíp… xô con á.” – Bé chỉ ngay, ngần ngại.
Thầy hiệu trưởng tới, định mở lời giảng hòa, thì từ phía xa, một giọng nữ vang lên:
“Trần , em dặn chở con học, hù c.h.ế.t phụ !” – Lâm Uyên xuất hiện, áo sơ mi trắng, tóc buộc gọn, khí chất mười phần.
Phụ :
“Là… Lâm Uyên? Cựu CEO trẻ nhất từng phản đòn truyền thông vụ Hồng Kiệt năm xưa?”
“Ôi trời, gia đình … là huyền thoại sống!”
Lãm Trần bế Thiên Ân lên, thẳng mắt cô giáo:
“Chuyện trẻ con, làm khó ai.
nếu còn nào để con thương… sẽ tự xây trường mới cho con học.
Và trường cũ , sẽ còn ai nhớ tên.”
Tối hôm đó, trong phòng ngủ ấm áp, bé Thiên Ân giữa bố , ngậm gấu bông, thủ thỉ:
“Bố ơi, mai bố làm ? Bố hù bạn con quá …”
“Không.” – Lãm Trần khẽ đáp, kéo chăn đắp cho vợ con. – “Bố xin nghỉ… để chăm và bảo vệ con.”
“Vì ?” – Bé tròn mắt.
“Vì hai … là điều duy nhất mà bố từng dám để ai gọi tên.”