CẤM GỌI TÊN TÔI - Chương 14: Em Đã Không Còn Ở Đây

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 17:43:54
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 14: Em Đã Không Còn Ở Đây

Một buổi sáng ảm đạm, trời mưa – nhưng trong lòng Lãm Trần thì bão nổi từ khoảnh khắc bước phòng ngủ… và thấy chiếc giường trống rỗng.

Tấm ga trắng nhăn nheo, chiếc váy ngủ cô mặc vắt hờ ghế, còn bàn – chỉ còn một mảnh giấy gấp đôi, tay:

“Tôi cần thở, cần sống. Xin đừng tìm nữa. – Uyên.”

Anh lặng . Không nhúc nhích. Không phản ứng.

Chỉ bàn tay từ từ siết chặt mảnh giấy, đôi mắt đỏ quạnh.

“Em chọn . Và hề đầu .” – Giọng thì thầm, nghẹn đắng.

Từ đó, Lãm Trần như hóa thành khác.

Tất cả cuộc họp hủy, các dự án đóng băng. Người đàn ông vốn lạnh lùng và lý trí nhất giới tài phiệt nay điên cuồng tìm kiếm một phụ nữ bỏ trốn.

“Tìm cô . Bằng giá.” – Anh gằn từng chữ với thư ký riêng.

“Dù cô trốn đến tận , cũng thấy cô ... dù chỉ một .”

Một tuần.

Hai tuần.

Cô biến mất như từng tồn tại.

Ở một nơi khác, trong một căn phòng thuê trọ nhỏ vùng biển, Lâm Uyên lặng giường, ánh mắt vô hồn. Cô … nếu còn ở bên Lãm Trần, cả hai chỉ thể kéo chìm sâu hơn trong yêu hận.

“Anh sai… nhưng cũng đúng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cam-goi-ten-toi/chuong-14-em-da-khong-con-o-day.html.]

“Tôi yêu , nhưng cần là chính .”

Cô siết lấy chiếc vòng bạc vẫn đeo cổ – món quà từng đưa, vẫn tháo .

rời xa, nhưng trái tim cô… vẫn thuộc về một duy nhất.

“Chỉ là… em đủ mạnh để , Lãm Trần.” – Cô thì thầm qua thở mặn của gió biển.

Tối đó, tại biệt thự ST Empire, Lãm Trần một giữa căn phòng tối đèn.

Trên tay là chiếc váy ngủ màu sữa mà cô từng mặc đầu khi hai ở cùng .

Anh ngửi lấy mùi hương cũ, siết chặt ngực:

“Em , thở khi mất em… mà là từng thở… đều đau.”

Anh bật dậy, cầm điện thoại, giọng trầm khàn:

“Tôi sẽ đến nơi đầu tiên cô từng ước . Tìm ở đó .”

Hoàng hôn buông xuống biển như chảy mật.

Bầu trời loang đỏ, mặt nước dập dềnh, từng cơn gió nhẹ mang theo hương mặn và nhịp đập của một trái tim bao giờ yên.

Lâm Uyên bên bờ cát, chân trần vùi sâu, ánh mắt lặng lẽ hướng về chân trời.

mong chờ gì nữa. Chỉ yên một thời gian, sẽ biến mất khỏi thành phố, khỏi cả cái tên Lãm Trần khắc sâu trong tâm trí cô dứt.

Cho đến khi một cái bóng đổ xuống mặt.

Cô ngẩng đầu, và trái tim như ngừng đập trong một nhịp.

“Anh…” – Cô khẽ thốt.

Loading...