CẤM GỌI TÊN TÔI - Chương 13: Khi Sự Thật Không Còn Là Cứu Rỗi

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 17:42:51
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 13: Khi Sự Thật Không Còn Là Cứu Rỗi

Sáng hôm , Lâm Uyên thức dậy với một phong bì dày đặt cạnh gối.

Không lời nhắn, tên gửi.

Chỉ là dòng chữ nguệch ngoạc bìa:

“Muốn thì hãy . … xin đừng rời .”

Tay cô run lên khi mở từng trang tài liệu.

Hồ sơ điều tra bí mật – liên quan: Bà Hoàng Tố Dung ( kế).

từng nhiều tiếp cận Lâm Thư, cố tình bơm tiền các hoạt động nghệ thuật nhưng đằng là chuỗi nợ nần và chiêu trò gài bẫy.

Trang tiếp theo là bản ghi âm:

“Nó mà rút khỏi thằng Lãm, thì tao sẽ cho nó biến khỏi cái nhà .” – Giọng nữ sắc lạnh, rõ ràng là kế cô.

Tay cô lạnh buốt. Trái tim như bóp nghẹt.

thứ dừng ở đó.

Trang cuối cùng là tờ giấy xét nghiệm ADN.

Kết quả: Lâm Thư – con ruột của Lâm Quốc (ba của Uyên).

Người cha sinh học: Trần Khắc Lãm.

Cô c.h.ế.t lặng.

Trần Khắc Lãm – chính là cha ruột của Lãm Trần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cam-goi-ten-toi/chuong-13-khi-su-that-khong-con-la-cuu-roi.html.]

Nghĩa là… chị gái cô và Lãm Trần thể là em cùng cha khác .

“Không… thể nào…” – Cô run rẩy ôm lấy tờ giấy, đầu óc cuồng.

Tiếng cửa bật mở.

Lãm Trần đó, gương mặt che giấu điều gì nữa.

“Anh … em sẽ đến dòng cuối.” – Anh bước đến, chậm rãi xuống mặt cô.

“Anh từng… yêu chị , khi hai thể là em?” – Giọng cô vỡ như mảnh gương rơi.

“Tôi yêu cô … Tôi chỉ mang ơn.” – Lãm Trần thở mạnh. – “Lâm Thư từng cứu khỏi một âm mưu ám sát khi còn là thừa kế.”

“Anh nợ chị … nên bao che, nên giam vì để ?” – Cô bật .

“Không. Tôi giam em … vì nếu em , sẽ còn ai để yêu nữa.” – Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt đỏ ngầu.

“Tôi cần một tình yêu giam cầm!” – Cô hét lên, vùng .

Anh kéo cô lòng, cho cô thoát.

“Vậy thì ghét , hận . đừng rời khỏi .”

Anh ép cô ngã xuống ghế sofa, như xóa tan u uất bằng cách duy nhất – chiếm hữu.

Tay mò qua lớp áo cô, giọng nghẹn :

“Tôi chỉ còn em. Chỉ còn em để níu một chút nhân tính trong .”

Cô đập n.g.ự.c , nước mắt thấm ướt cổ áo. tay cô… vẫn vòng qua cổ , níu lấy…

“Tôi cũng … bản còn gì nữa…” – Cô nức nở.

“Vậy thì để dẫn em… qua tất cả.” – Anh cúi xuống, hôn lên bờ môi run rẩy, từng nụ hôn đẫm đầy dằn vặt, như xin tha thứ, như tìm linh hồn đánh mất.

Loading...