CẤM GỌI TÊN TÔI - Chương 1: Một Đêm Không Tên + Chương 2: Vị Hôn Phu Không Tên
Cập nhật lúc: 2025-07-03 17:10:04
Lượt xem: 15
CẤM GỌI TÊN TÔI
Tác giả: Mr.Bin
Chương 1: Một Đêm Không Tên
Đêm.
Cơn mưa như xối xả trút xuống mặt kính khách sạn cao cấp, phủ lên thành phố một tấm màn ướt át và lạnh lẽo. Trong căn phòng tầng 28, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên làn da trần trụi của phụ nữ đang co giường.
Cô mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng như sương, vai trần khẽ run lên từng nhịp.
Không vì lạnh… mà vì đàn ông đang đối diện cô – cao lớn, ẩn hiện giữa bóng tối và ánh sáng như một con thú săn mồi.
“Không gọi tên .”
Giọng trầm khàn, ma mị, như len thẳng từng tế bào thần kinh.
Cô ngước lên, ánh mắt mơ hồ:
“… ít nhất cũng nên là ai…”
Người đàn ông tiến gần. Mùi bạc hà thoang thoảng khiến tim cô đập mạnh. Anh cúi xuống, nắm cằm cô, nhếch môi :
“Không cần. Em chỉ cần nhớ… thể thuộc về ai.”
Một giây , môi chạm môi cô, mạnh mẽ và chiếm hữu.
Cô cưỡng , cũng cưỡng . Dù rõ đây là sai lầm, nhưng lý trí nuốt chửng bởi từng nhịp tim hỗn loạn, từng cái vuốt ve tàn nhẫn nhưng khiến cô khao khát nhiều hơn.
“Đây chỉ là một đêm thôi…”
“Mai sẽ ai ai là ai.”
cô sai.
Sáng hôm , khi tỉnh dậy, rời , để vỏn vẹn một tờ giấy bên gối:
“Cấm gọi tên . Nếu … em sẽ chịu hậu quả.”
Cô nhạt, siết chặt tờ giấy.
Chỉ là một đêm. Một cái tên cũng . Một đàn ông, mà cả cơ thể lẫn tâm trí cô đều thể quên nổi.
Và , ba ngày … tại bữa tiệc đính hôn của – cô bàng hoàng đàn ông đang nắm tay cô, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mím :
“Tôi mà… em phép gọi tên . giờ thì muộn , em là vợ cưới của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/cam-goi-ten-toi/chuong-1-mot-dem-khong-ten-chuong-2-vi-hon-phu-khong-ten.html.]
Chương 2: Vị Hôn Phu Không Tên
Cô lặng giữa hàng trăm ánh mắt chúc tụng trong bữa tiệc đính hôn, tai như ù câu .
“Em là vợ cưới của .”
Giọng … âm sắc … thể nhầm .
Là – đàn ông đêm đó. Người cô chỉ qua thở trầm nóng, đôi tay tàn bạo và ánh mắt khiến sợ chìm .
Cô giật tay theo phản xạ, ánh mắt hoang mang:
“Anh… là ai?”
Anh cô, như thể xem trò hề:
“Tôi là mà ba em chọn. Là sẽ chạm em mỗi đêm, hôn em mỗi sáng. Và là … thấy em run rẩy .”
“Anh cố ý ?!” – Cô nghẹn họng.
“Tôi cần cố. Em dâng đến tận miệng, chỉ ăn.”
Anh ghé sát tai cô, thở ấm nóng lướt qua làn da mỏng:
“ giờ thì khác. Từ bây giờ, em là của . Không cần tên , chỉ cần rên rỉ đúng cách… là đủ.”
Má cô đỏ bừng. Cô hét lên, từ hôn ngay tại chỗ… nhưng ba đang rạng rỡ, bạn bè đang chụp ảnh, và giới truyền thông thì trực chờ từng chuyển động nhỏ nhất của hai .
Cô siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh.
Tối đó, tại căn biệt thự của – nơi mà từ nay cô gọi là “nhà”.
Cô bước phòng, kịp chạm công tắc đèn thì kéo mạnh về phía . Tấm lưng va vách tường lạnh buốt.
“Muốn trốn?”
“Tôi món đồ để sắp đặt!”
Anh siết chặt eo cô, đôi mắt tối sầm:
“Không món đồ, nhưng tự đưa lên giường mà cần tên.”
Cô nghẹn lời.
Tay trượt từ eo lên cổ, áp sát cô tường, cơ thể nóng như thiêu đốt.
“Tối nay… sẽ cho em cảm giác rên mà gọi tên là như thế nào.”