Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-11-11 01:42:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tách khỏi đại quân, Giang Vãn Ninh và Giang Lâm Xuyên đến một con hẻm vắng , Giang Vãn Ninh từ gian phóng xe ngựa và quần áo sạch sẽ, đó lấy một bộ quần áo lụa là thượng hạng đưa cho Giang Lâm Xuyên.
“Cha, xem bộ y phục thế nào, mặc thử .”
Chất liệu sờ thấy mềm mại trơn tru, Giang Lâm Xuyên cực kỳ thích thú.
“Chà, trông cứ như một phú hộ mới nổi nhỉ, cũng coi như làm giàu nhờ con gái .”
Giang Vãn Ninh Giang Lâm Xuyên chọc ha hả.
“Tục ngữ câu, ‘Người vì lụa, lúa vì phân’, chúng đàm phán thương vụ, bộ đồ nghề dĩ nhiên chuẩn chu đáo .”
“Con gái đúng!”
Hai chuẩn đấy, Giang Vãn Ninh lấy một hộp quà trông cao cấp.
Thấy hộp quà, Giang Lâm Xuyên chút kinh ngạc.
“Con gái, con là Chu gia bán bồ đào ? Chúng còn tặng quà ?”
“Cha, tặng quà, xem.”
Giang Vãn Ninh mở hộp quà, bên trong chứa đầy bồ đào.
Từng chùm bồ đào qua thấy ‘quý giá tả xiết’.
“Ôi chao, bồ đào của con giống như thứ đủ tiền mua .”
Giang Vãn Ninh mỉm , “Cha, chính là cần cái vẻ khiến khác đủ tiền mua đó, ở xã hội hiện đại chúng thấy nhiều , nhiều khi, sản phẩm thực chất chính là bán bao bì.
Hơn nữa, đây là bồ đào sản xuất trong gian của , còn dùng Linh Tuyền Thủy pha loãng để tưới, giá trị đương nhiên thể sánh với bồ đào thông thường.
Bồ đào dân thường sẽ ăn, thì chỉ đám quan quý nhân mới ăn thôi.
Cha đừng thấy bây giờ là loạn thế, nhưng tiền vẫn là tiền.
Ta chính là chặt chém...... ồ, , là bán cho giới thượng lưu.”
Giang Lâm Xuyên là một ngay thẳng, ngờ con gái nghĩ nhiều như , cứ tưởng bán bồ đào chỉ là bán bồ đào thôi.
Ông thấy con gái thông minh như , lồng n.g.ự.c cũng ưỡn thẳng lên, “Con gái, con giỏi thật, cha nghĩ sâu xa như .”
“Hì hì, Cha, cũng , thứ gì bao bì càng , càng bán giá cao.
Rất nhiều khi, cái bao bì chỉ là để tặng quà, mà còn là để tặng thể diện.”
Ai mà chẳng thích bạc, mà tiền kiếm bằng chính đôi tay càng vui sướng hơn.
Hiện tại nàng căn cơ, tự tay làm ăn lớn dĩ nhiên là , nếu thể dựa Chu gia, hợp tác với Chu gia, thì nhất định sẽ là “tiền đồ vô lượng”.
Tổng bộ của Chu thị Thương hành ở huyện Hà Đông , vì phú hào ở đây, nên khi thành, qua khá đông đúc.
Dịch bệnh vẫn bùng phát , ít nhất bề mặt vẫn còn sự phồn hoa.
Tuy rằng cũng chạy nạn, nhưng đông, nên cũng quá nổi bật.
Giang Vãn Ninh và Giang Lâm Xuyên hai thẳng đến Chu thị Thương hành.
Về phía Chu thị Thương hành, Chu Hữu Tài cũng đang khổ não.
Con trai cả của , Chu Kỳ Lân, đang làm loạn đòi cưới vợ.
Chu Kỳ Lân nước bọt văng tung tóe, gương mặt đầy thịt ngang theo những lời lớn mà rung lên bần bật.
“Cha, hãy đồng ý với con .”
Chu Hữu Tài ném chiếc chén trong tay về phía Chu Kỳ Lân, “Hừ, đồng ý cái gì mà đồng ý, nữ nhân lai lịch rõ ràng, con cưới, con là đồ óc heo ? Hơn nữa thấy nữ nhân đó chẳng lành gì.”
Chu Hữu Tài cũng béo, nhưng so với Chu Kỳ Lân thì khá hơn nhiều.
Tuy nhiên cũng là một ngọn núi lớn, đối diện với một ngọn núi lớn khác.
Hai ngọn núi lớn đối đầu .
“Sao , con đều Giao Giao , nàng là thiên kim của thủ phủ quận Bình Dương, môn đăng hộ đối với con. Lần con ngoài làm ăn, gặp Lâm Giao Giao, con thấy nàng đến kiến cũng nỡ giẫm chết, nàng thực sự là một cô nương lương thiện.”
Chu Kỳ Lân tại , dù ngoài một chuyến, nhặt Lâm Giao Giao bên vệ đường, ưng ý nữ nhân , nàng quá nổi bật giữa đám lưu vong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-60.html.]
Trong lúc những khác đang giành giật thức ăn đến sứt đầu mẻ trán, thấy Giao Giao đang che nắng cho một con kiến, thật là lương thiện bao.
Lúc đó, trong lòng dâng lên một luồng xúc động mãnh liệt, bảo vệ phụ nữ .
Chu Hữu Tài đau đầu day day thái dương, nghĩ đến lời đồn đây.
Nghe Lâm gia ở quận Bình Dương làm chuyện thất đức, trời giáng thiên hỏa xuống, còn khiến cả nhà họ tiền tài đều biến mất còn dấu vết.
Hôn sự kiểu thể kết.
Trong làm ăn, tin phong thủy, nên những gia đình quá xui xẻo thì thà tránh xa, cũng dính vận rủi.
Hắn bực bội sai đuổi Chu Kỳ Lân khỏi cửa, “Cút ngoài, cút cút cút, dù cũng sẽ đồng ý.”
Chu Kỳ Lân tức đến giậm chân, “Cha, con còn là con ruột của ? Việc đại sự cả đời của con mà chẳng hề quan tâm.”
“Cút!”
Bất kể Chu Kỳ Lân tức giận đến ở bên ngoài Thương hành, Chu Hữu Tài vẫn đóng cửa tiếp.
Thấy thật sự còn cách nào, Chu Kỳ Lân tức tối lên xe ngựa, cái hình tựa núi lớn của chiếm gần hết hai phần ba toa xe, Lâm Giao Giao ngửi thấy mùi hôi tanh khó chịu của mồ hôi, ghét bỏ nín thở, rụt một góc xe.
Thật quá hôi thối.
Lâm Giao Giao vẫn nhịn cơn buồn nôn, cố làm vẻ đau lòng tiến lên, “Chu ca ca, là , phụ sợ là thích .”
Bàn tay béo múp của Chu Kỳ Lân quệt lung tung mặt, thở hổn hển.
“Giao Giao, nàng gì , thế , chỉ là phụ hiểu nàng thôi, nàng thế nào . Nàng yên tâm, là đưa nàng về Chu gia, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
Lâm Giao Giao e thẹn .
“… nhưng là một nữ nhi, cứ ở trong nhà danh phận như , sợ ngoài sẽ bàn tán về .
Nếu cứu , e là sớm mất mạng , ở bên cạnh Chu ca ca, dù làm cũng cam lòng.”
Thấy Lâm Giao Giao khó xử, Chu Kỳ Lân đau lòng.
“Nói bậy bạ gì đấy, làm cái gì, trong lòng , nàng là nhất , nhất định cưới nàng về nhà.”
Chu Kỳ Lân đầu tiên tìm thấy sự tự tin Lâm Giao Giao, lão già nhà kích động, thực sự nổi lên tâm lý chống đối.
Từ nhỏ đến lớn đều lời cha, gặp thích còn cha ngăn cản chứ.
Cha một chút cũng hiểu !
Vẫn là Giao Giao của , Lâm Giao Giao quả thực là tri âm của .
Khóe miệng Lâm Giao Giao nở nụ duyên dáng, nhưng ánh mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ.
Con heo béo ghê tởm như , mà cũng đánh chủ ý của nàng ?
Nếu hôm đó nàng suýt c.h.ế.t đói, nàng cầu cứu Chu Kỳ Lân.
Từ trốn thoát khỏi ổ sơn phỉ ở huyện Trần, nàng cùng Lâm Viễn Thủy và Thẩm Thi Dao vẫn luôn chạy về phía Nam.
Chạy mãi chạy mãi những gia nhân dám bỏ trốn hết.
Ba bọn họ khó khăn lắm mới huyện Giáng, mấy lượng bạc mà Giang Hữu Địa cho đó làm đủ cho ba bọn họ tiêu xài, sớm dùng hết sạch .
Lâm Giao Giao đói mấy bữa, sự nhắc nhở của hệ thống gian, rằng gã đàn ông đầu to mặt lớn là quý nhân của nàng.
Nàng mới diễn một màn cứu kiến.
Không ngờ gã đàn ông tin thật.
Nàng khinh thường trong lòng, quả là một tên ngu xuẩn.
May mà tên ngu xuẩn đưa bọn họ từ chiếc xe ngựa chật chội lên xe ngựa xa hoa, từ huyện Giáng đến huyện Hà Đông cũng giúp nàng ăn mấy bữa no.
Không ngờ đó nàng mới gã đàn ông mà nàng khinh thường là Đại công tử của Chu thị Thương hành.
Dù nàng ghét bỏ, nhưng cái cuộc sống khổ sở chạy nạn , nàng trải qua nữa.
Nàng nắm chắc cọng rơm cứu mạng trong tay .
Ngày của nàng vẫn còn ở phía .