Có một tiếng "bốp" vang lên, dường như một cái tát vô hình giáng mạnh mặt Bùi Tiễn và những khác.
Phòng bao nãy còn náo nhiệt bỗng chốc rơi sự im lặng ngượng ngùng.
Mọi , hẹn mà cùng cúi đầu xuống
Lục Gia Hằng là duy nhất trong phòng can đảm lớn. Anh chủ động mặt, đuổi giao hàng , chỗ đưa túi tài liệu cho Bùi Tiễn, : "Anh Bùi, làm gì ? Chọc cô giận dữ thế? Trông giống như đang đùa ."
Anh tò mò về nội dung bên trong, nhưng dù cho một trăm cái gan thì cũng dám mở xem. Chỉ cần bìa và túi tài liệu là tài liệu gửi từ một văn phòng luật sư chính quy.
Sắc mặt Bùi Tiễn còn u tối hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ, thèm tài liệu cái nào mà ném sang một bên, tiện tay rót một ly Whisky đang đặt mặt cho uống cạn.
Lòng đặt ở chỗ . Chai rượu đặt còn vững bỏ tay nên phần lớn rượu thừa tràn sàn.
Rượu Macallan 72 năm, là loại rượu đắt đỏ giá một triệu rưỡi. Dù là con nhà giàu như Lục
Gia Hằng thì cũng khỏi thấy đau ruột.
ai dám bước lên để dựng chai rượu lên.
Một lúc , Bùi Tiễn đặt ly xuống, nheo mắt chằm chằm tập tài liệu, gần như tự với mà : "Chỉ vì một cuộc điện thoại bắt máy mà làm ầm lên thế ?"
Không ai dám trả lời, thậm chí còn cố thở nhẹ hơn một chút.
Nhan Tuyết Ninh thẳng lưng, lấy ly rượu khỏi tay Bùi Tiễn, : "Suy cho cùng đều là tại em. Nếu vì tim em khỏe, cơ thể yếu dễ sốt, khiến lo lắng, thì khiến bỏ qua cuộc gọi của cô ."
Đôi mắt hạnh của cô lập tức ngấn nước, khiến khác thấy đáng thương.
Nhan Tuyết Ninh đặt tay lên vị trí tim, tự trách:
"Chứng bệnh cũ của em làm phiền ."
Khương Tiểu Thư chiều nay gấp gáp như , gọi cho nhiều cuộc đến thế, chừng thật sự việc quan trọng tìm ?"
Trong đầu Bùi Tiễn thoáng qua hình ảnh hình duyên dáng của Khương Vãn, lạnh lùng : "Cô thể việc gì quan trọng? Lúc về, thấy cô vẫn đang yên ."
Lúc , Lục Gia Hằng cứ như nghĩ đến cái gì, nhịn nhảy dựng lên : "Mọi thật sự xem tin tức mới ! Buổi chiều?
Không chứ? Hôm nay lướt thấy một tin tức mới, khu phố cổ một tòa nhà cư dân nổ tung . Nếu nhớ lầm thì căn nhà cũ mà Khương Vãn để ở trong đó?"
Anh đưa điện thoại cho Bùi Tiễn.
Đấy chỉ là một sự cố nhỏ nhặt ư, các trang tin tức chính thức của các nhà truyền thông ở Vân Thành đều đăng tin sự việc lúc đó.
Nghe là hoả hoạn do dây điện quá cũ gây nên, trùng hợp một tiệm làm đồ ăn uống thả ít khí đốt thiên nhiên trong nhà, dẫn đến cháy nổ, thương vong thảm khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bui-tong-dung-lam-nung-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-bui-tien-khuong-van/chuong-7-keo-den.html.]
Bùi Tiễn những tấm hình sự cố thấy mà giật , trái tim bất giác nhói một cái, nhưng nghĩ đến buổi tối lúc thấy Khương
Vãn và Khương Vãn vẫn bình thường, còn thể cáu giận với thì lên chắc hẳn là sự việc đó.
Nghĩ đến đây, thở phào nhẹ nhõm.
Lục Gia Hằng thấy vẻ mặt Bùi Tiễn bình thản và vẻ quan tâm, do dự giây lát nhịn nhắc nhở: "Anh Bùi, nhớ đây hình như , ngôi nhà cũ đó là thứ duy nhất cô để cho cô , theo một nghĩa nào đó thì đó cũng coi như là một sự gửi gắm của bà . Cô mất thứ quan trọng như , tâm trạng , gọi điện cho tìm sự an ủi cũng là điều bình thường.
Song lúc đó máy, và sự việc bê bối với Tuyết Ninh lên hot search, cô vui, giận dỗi cũng là điều dễ hiểu. Dù , hai bây giờ cũng là vợ chồng, nếu định ly hôn thì là nhượng bộ và xin một tiếng?"
Bùi Tiễn thì khẩy: "Nuông chiều cô quá! Nhà cửa dù quan trọng, cũng chỉ là vật vô tri. Vật vô tri thể so với con ?
Đừng lúc đó , dù chắc chắn cũng là chuyện đưa Tuyết Ninh bệnh viện quan trọng hơn. Chỉ cần cô bụng, chút đồng cảm, thì nên vì chuyện mà gây sự với ! Xin ? Tôi thấy cô xin hợp lý hơn!"
Lục Gia Hằng cũng gì.
Anh mím môi, im lặng, lặng lẽ uống một ly rượu, như chuyện gì xảy mà tiếp tục uống với những khác.
Sau hai lượt, thấy Bùi Tiễn thỉnh thoảng liếc điện thoại, rõ ràng là tập trung, Lục
Gia Hằng bèn chậc lưỡi hai , tạo cho một lối thoát: "Thôi , là Khương Vãn vô lý, gọi điện cho cô , bảo cô đến xin ,
"Tùy ." Bùi Tiễn liếc , ngăn cản hành động của .
Lục Gia Hằng cầm điện thoại của Bùi Tiễn, tìm của Khương Vãn và bắt đầu gọi.
Mọi dám quấy rầy, lập tức nín thở, phòng bao yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng kim rơi.
Chỉ điện thoại vang lên "tút tút tút" vài tiếng, bắt đầu báo bận.
Lục Gia Hằng tin trùng hợp , gọi liên tục mấy , kết quả đều giống .
Điện thoại chỉ reo dứt một tiếng ngắt.
Lục Gia Hằng sờ mũi, phần ngượng ngùng : "Phụ nữ mà, luôn luôn làm kiêu. Tôi gọi thêm nữa là ."
Nói , nhấn gọi.
Kết quả, là một giọng máy móc lạnh lùng: "Xin chào, quý khách đang gọi hiện đang bận"
Lục Gia Hằng lập tức đặt điện thoại xuống, âm thầm lặng lẽ lùi cách Bùi Tiễn hai mét.
Khương Vãn chặn của Bùi Tiễn!
Bùi Tiễn tại chỗ, nheo mắt chằm chằm điện thoại bàn, sắc mặt u ám đến cùng cực.