Ngoài việc bà sẽ về nhà với các dịp nghỉ hè, còn phần lớn thời gian bà đều ở đường.
Năm thứ tư đại học, bà dẫn về một đàn ông.
Một đàn ông đeo kính, ôn văn nhã nhặn, mang đầy khí chất thư sinh.
Mẹ ông là một học giả, là bà quen khi du lịch ở nước Y.
Bà ông lớn lên ở nước Y, tiếng Trung, vì cứ bám lấy bà đòi về nhà cùng.
Tôi đàn ông đang mỉm , dùng tiếng Anh hỏi ông .
Không ngờ ông dùng tiếng phổ thông chuẩn giọng, trả lời : "Bác thấy con đáng yêu, bác đang theo đuổi bà ."
Mẹ kinh ngạc nhảy dựng khỏi ghế sofa, chỉ ông hét lớn: "Anh tiếng Trung ? Anh đùa em đấy ?"
Tôi họ.
Thật quá.
Hai tháng , với rằng bà quyết định ở bên Ivan.
Hỏi ý kiến gì .
Tôi lắc đầu ủng hộ quyết định của bà, còn trêu bà rằng đừng quên báo cho nếu kết hôn.
Bà , đánh một cái, : "Kết hôn gì chứ, cả đời kết hôn nữa , rõ với Ivan, chỉ yêu đương thôi, kết hôn."
Tôi ngạc nhiên hỏi bà Ivan đồng ý ?
Mẹ ngẩng đầu, kiêu ngạo : “Ông dám đồng ý , đồng ý thì sẽ đá ông , thế giới đàn ông còn nhiều như , tìm khác ?
Tôi giơ ngón cái với bà, : "Mẹ, đúng là !"
Hai con chúng đùa ghế sofa một lúc.
Bà đột nhiên thở dài.
Bà : "An An, bây giờ sống , con đừng lo cho , con cũng sống cuộc sống của , phù hợp, con cũng thử chấp nhận, yêu đương .
"Con còn trẻ như , xinh như , yêu đương, cứ lẩn quẩn ở nhà làm gì?
"Đừng vì chuyện của và bố con mà tin tình yêu, đừng vì chúng mà làm lỡ cuộc đời con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bo-toi-dang-theo-duoi-vo-cu-mot-cach-dien-cuong/chuong-12.html.]
"Đừng sợ, đừng cố chấp, hãy trải nghiệm nhiều hơn, cho dù thất bại cũng cả.
"Con xem bây giờ vẫn yêu đương, ngắm trai , đây chỉ là một đoạn trải nghiệm trong cuộc đời, tất cả.
"Mẹ bao giờ hối hận vì ở bên bố con, ông cho nhiều kỷ niệm , ông cũng thực sự với , cũng thực sự hạnh phúc nhiều năm, huống chi còn con."
Bà xoa đầu : "Vì đừng ép , đừng vì sai lầm của chúng mà tự trừng phạt bản ."
Tôi gật đầu.
Bước tới ôm bà thật chặt, hít sâu mùi hương của bà, khoảnh khắc đó như trở về lúc còn nhỏ.
Một tháng , tiễn và Ivan sân bay, họ quyết định đến nơi Ivan lớn lên.
Trên đường về nhà, đúng giờ cao điểm, đường phố tắc nghẽn nghiêm trọng.
Tôi nhàm chán ngoài cửa sổ xe ngẩn ngơ.Trong đầu cứ lặp lặp hình ảnh nụ hạnh phúc của ở sân bay .
Tôi nghĩ, lẽ đến lúc thử bắt đầu một cuộc sống mới .
Tôi gọi tài xế dừng xe , xách túi xuống xe và thẳng về phía .
Tôi gõ chiếc xe quen thuộc lâu, bên trong : "Đồng chí, còn định bám theo đến bao giờ?"
Chàng trai trẻ trong xe nhất thời đỏ mặt, lắp bắp, dám : "Tôi... theo cô, đưa sân bay, gặp."
Tôi nhướn mày: "Ồ, là gặp , còn tưởng thích nên mới theo , còn đang nghĩ là mượn xe của để nhờ làm quen, xem nghĩ nhiều ."
Nói xong, về phía , phía vang lên tiếng mở cửa xe và tiếng bước chân hoảng loạn.
Có nắm lấy cánh tay .
Tôi đầu .
Chỉ thấy trai trẻ mắt, mắt sáng như , mặt đỏ bừng : "Tôi... thích em... thích em lâu ."
Anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi: "Em, em... cơ hội để đưa em về nhà ?"
Tôi đầu và bật thành tiếng.
Thấy vẻ bối rối làm gì, vội vàng kìm nén tiếng , đưa tay lên che miệng ho khan hai tiếng.
Tôi về phía chân trời xa xa nơi mặt trời vàng đang từ từ lặn, nhẹ giọng : "Được thôi."