CHƯƠNG 62
Mẹ của Kim Phụng tới sưng cả mắt. Nghe tin mang hoa tới, Kim Phụng vội vàng nhận hoa. Cô kiểm tra thật kỹ những bông hoa lan chuông đặc biệt , dù đám cưới cũng chỉ diễn một , bản Kim Phụng nó thật hảo.
Không ngờ, khi cô tới nơi, chuyện xảy ngoài sức tưởng tượng.
Người mang hoa thực chất là kẻ lên kế hoạch bắt cóc cô từ .
Kim Phụng mở bó hoa xem liền trúng thuốc mê.
Người đàn ông trong bộ quần áo đồng phục tiệm hoa Thanh Thảo lập tức bế cô lên xe, nổ máy rời .
Sự việc diễn quá nhanh khiến cho những trong nhà khi chẳng kịp phản ứng.
Ba Thành trấn an Kim Phụng tìm điện thoại định báo tin cho Lâm Thanh Sơn nhưng bản ông cũng lo lắng cho an nguy của con gái tới mức thể nhớ nổi mật khẩu là gì.
Hai tay ba Thành run lên, bấm hết tới khác mà chẳng thể mở điện thoại.
Không ngờ Thanh Sơn tự tìm đến.
Vừa thấy , của Kim Phụng lên thành tiếng:
“Kim Phụng… Kim Phụng của chúng bắt .”
Thanh Sơn như c.h.ế.t lặng.
Giấc mơ hoang đường khiến lo lắng nên vội chạy tới đây. Thật ngờ thực sự chuyện xảy với Kim Phụng.
Thanh Sơn cố gắng bình tĩnh, mở điện thoại để kết nối với thiết gắn vòng tay của Kim Phụng. Thật kỳ lạ là bất kỳ tiếng động nào phát từ đó. Có vẻ như Kim Phụng đang ở một và vẫn còn trúng thuốc mê.
Thanh Sơn nhanh chóng xác định toạ độ của cô gọi điện cho Trần Quốc Việt:
“Mau tới biệt thự 42, khu đô thị Mỹ An.”
Trần Quốc Việt hề nhiều lời, chỉ một tiếng “Vâng” thực thi mệnh lệnh.
Thanh Sơn cũng vội vã lên xe rời .
Mẹ của Kim Phụng đưa tay lau nước mắt. Bà chỉ mong con gái thể bình an trở về. Có ai ngờ rằng một ngày trọng đại xảy biến cố lớn tới .
…
Kim Phụng mở mắt liền thấy một chiếc giường lớn ở một nơi xa lạ. Cô cố gắng nhớ chuyện nhưng vẻ như tác dụng của thuốc gây mê quá mạnh khiến Kim Phụng tỉnh táo.
Kim Phụng rời giường, lấy tay day hai bên thái dương.
Những hình ảnh thoáng qua về giao hoa cưới dần hiện .
Ánh mắt của dường như cô gặp ở đó.
Kẻ bắt cóc cô tới đây là quen ?
Kim Phụng tiến tới thử mở cửa phòng nhưng cánh cửa chẳng hề nhúc nhích.
Cô đập cửa, gọi lớn:
“Có ai ở đây ? Mau mở cửa.”
lúc , nắm đ.ấ.m cửa xoay nhẹ, bước là Nguyễn Trung Tín.
Kim Phụng nhíu mày.
Thì thực sự là quen.
Thảo nào cô cảm giác từng gặp giao hàng hoa đó.
Kim Phụng lên tiếng:
“Anh bắt tới đây làm gì?”
Nguyễn Trung Tín nhếch môi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-62.html.]
“Nếu ngay từ đầu gặp mặt thích em. Em tin ?”
Kim Phụng sửng sốt, nhịn nên chửi thầm một câu:
“Đồ điên.”
Nguyễn Trung Tín bật :
“Phải . Điên nên mới nghĩ kế hoạch .”
“Vì cái gì mà những thứ Lâm Thanh Sơn hơn khác? Hắn thăng cấp nhanh như chẳng là dựa quan hệ ?”
“Như mà dám lên mặt, coi ai gì, khinh thường tiểu thư Linh Nhi.”
“Tôi cho nếm mùi đau khổ.”
Dứt lời, Nguyễn Trung Tín kéo Kim Phụng về phía :
“Sẽ thế nào nếu ngay trong ngày cưới vợ của Lâm Thanh Sơn ở cùng một đàn ông khác?”
Nghe những lời , cả Kim Phụng run lên.
Cô tức giận tới mức đỏ mặt, cố gắng thoát khỏi vòng giam cầm của Nguyễn Trung Tín.
“Anh đừng làm bậy. Anh hậu quả nếu động Lâm Thanh Sơn chứ?”
Nguyễn Trung Tín lạnh:
“Ý em là giết? Hay tống tù?”
“Từ ngày ngài Tuấn Khải bắt cuộc sống của đổi . Người duy nhất của vì Lâm Thanh Sơn nên mới thành như .”
Trung Tín hận Lâm Thanh Sơn.
Anh nhận lệnh nước ngoài một thời gian, ngờ khi về chuyện còn như . Thiếu tướng Tuấn Khải - nuôi dưỡng từ nhỏ bắt, Linh Nhi - con gái ông cũng chẳng khá hơn. Nếu trút hận lên Lâm Thanh Sơn thì tìm ai chứ?
Chính vì điều Nguyễn Trung Tín khi về nước lén tập hợp lực lượng, tìm tới những về phe thiếu tướng Tuấn Khải nhờ giúp đỡ.
Thật chẳng ngờ, ai cũng như rùa rụt cổ, chỉ còn vài em quyền Trung Tín theo mà thôi.
Kim Phụng đàn ông mặt, nghiêm giọng :
“Nếu thiếu tướng Tuấn Khải làm gì sai thì thể bắt ?”
“Anh coi ông là nhưng tỉnh táo suy xét, đừng áp đặt tình cảm của . Nếu một sống và làm việc theo pháp luật, hà cớ gì Lâm Thanh Sơn động đến chứ.”
“Còn chuyện của Linh Nhi, Sơn bao giờ khinh thường cô . Chỉ điều Linh Nhi tay , cô hại thương, còn tiêm thuốc độc .”
Trung Tín im lặng.
Không ngờ trong lúc rời nước Y quá nhiều biến cố.
Trung Tín nắm lấy tay Kim Phụng, giọng run run:
“Em… em chứ?”
Kim Phụng trả lời, đưa tay túi áo khoác tìm chiếc bút phóng điện.
Không ngờ Trung Tín cầm chiếc bút đó tay:
“Muốn tìm thứ ?”
“Em nghĩ một chiếc bút phóng điện thể làm thương như ?”
Nói xong, mở nắp bút, tự chích điện .
Kim Phụng choáng váng tới mức hai mắt mở to, thêm lời nào.
Trung Tín bật :
“Em rằng những gì Lâm Thanh Sơn làm , cũng thể làm.”