CHƯƠNG 40
Kim Phụng bật :
“Anh tỉnh mê . Anh là kĩ thuật viên ở Đông Phương mà ?”
Nói xong, cô về phía Thanh Sơn, cầm lấy bát cơm tay .
“Ai cho phép ăn?”
Thanh Sơn thành tiếng nhưng cơn đau đột nhiên truyền tới khiến nhíu mày.
“Em để c.h.ế.t đói ?”
Kim Phụng vội lắc đầu:
“Người ốm nên ăn cháo, uống sữa. Ai ăn cơm rang như .”
Thanh Sơn cô, ánh mắt hiện lên ý .
“Em thấy đạn găm ruột mà ăn cơm? Hơn nữa chính em cơm rang đầy đủ dưỡng chất.”
Dứt lời, Thanh Sơn đưa tay về phía Kim Phụng.
“Anh ăn cơm rang Dương Châu.”
Kim Phụng đặt bát cơm xa :
“Không . Em đang nấu cháo . Anh chờ thêm một lát nữa .”
Nói xong, Kim Phụng xa, ăn nốt chỗ cơm một cách ngon lành.
Thanh Sơn tủm tỉm .
“Từ tới giờ từng ăn cháo uống sữa bò. Anh chỉ thích ăn cơm thôi.”
Kim Phụng mở to hai mắt:
“Vậy lúc ăn dặm thì ? Anh cũng ăn cơm luôn hả?”
Thanh Sơn khẽ gật đầu.
“Nghe kể , bò tới mâm cơm tự bốc ăn.”
Kim Phụng từng thấy mấy chuyện lạ lùng kiểu . Cô còn tưởng rằng đứa trẻ nào cũng ăn bột, cháo khi ăn cơm.
Cô im lặng, nghiêm túc suy nghĩ. Có khi nào “khác ” từ bé nên giờ mới như ?
Rõ ràng thương tới mức hôn mê mà tỉnh dậy đòi ăn cơm rang.
Thanh Sơn cô, tiếp lời:
“Vì thích ăn cơm nhà nên em thể yên tâm. Anh đảm bảo với em chuyện léng phéng bên ngoài, chỉ một lòng một với em mà thôi.”
Kim Phụng tiến gần, lấy tay đặt lên trán Thanh Sơn:
“Không sốt. Sao như mê sảng ?”
Thanh Sơn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
“Em nghĩ đang đùa ?”
Kim Phụng cao giọng:
“Không đùa thì định làm gì? Đừng với em rằng trúng đạn tự nhiên đổi nhé. Em tin .”
Thanh Sơn lấy điện thoại ở gần đó, nhấn gọi cho kĩ thuật viên ở trung tâm thương mại Đông Phương.
“Chiếu video cho . Nhớ “chèn phụ đề” đấy.”
Dứt lời, hình ảnh chim phượng hoàng hiện . Sau đó là những trái tim màu hồng cùng dòng chữ “Trần Kim Phụng, yêu em.” xuất hiện màn hình lớn của toà nhà cao nhất thành phố S.
Thanh Sơn sâu mắt cô:
“Đoạn video đó dành riêng cho một cô gái tên Trần Kim Phụng.”
Kim Phụng hình trong giây lát, nhất thời thể “tiêu hoá” nổi tin .
Dẫu rằng Thanh Sơn chỉ đang chứng minh cho thiên hạ thấy yêu thương “vợ” nhưng Kim Phụng cảm nhận nhịp tim tăng vọt.
Có cần khoa trương như ?
Vẫn và cô sẽ chẳng kết quả gì nhưng tại ngay lúc cô ngừng hy vọng?
Kim Phụng ấp úng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-40.html.]
“Anh… đùa như .”
Thanh Sơn cô, ánh mắt chất chứa yêu thương.
“Kim Phụng. Lần hề lừa em.”
Kim Phụng dám . Cô tìm cách gỡ tay nhưng Thanh Sơn vẫn giữ chặt khiến Kim Phụng bối rối.
“Anh… cần em gọi bác sĩ ?”
Thanh Sơn lắc đầu.
Người gọi là bác sĩ mà là “đồng phạm” của kìa.
Anh bấm của Thiên Minh, bật loa ngoài để Kim Phụng thể nội dung cuộc hội thoại.
Chẳng ngờ vài đổ chuông mới máy mà giọng là của Tuấn Hải.
“Lâm Thanh Sơn. Trời đánh còn tránh miếng ăn. Ông đây đang “ăn”, gọi cái gì mà gọi?”
Khụ… khụ…
Kim Phụng nhịn mà ho lên vài tiếng.
Tuấn Hải lập tức đổi giọng.
“Em dâu ? Cuối cùng thì ngày cũng đến. Em yên tâm . Lâm Thanh Sơn là của em. Của một em.”
Thanh Sơn hắng giọng.
“Kim Phụng là chị dâu của mấy .”
Tuấn Hải thành tiếng.
“Tôi với ông ai là lão đại còn ngã ngũ. Dựa cái gì mà nhận vế hả?”
Kim Phụng run run:
“Anh Tuấn Hải. Thiên Minh ạ?”
Tuấn Hải quên mất đang chiếm sóng của yêu, tủm tỉm , đưa điện thoại sát Thiên Minh.
“Em cho Phụng hiểu .”
Thiên Minh thở hổn hển, cố gắng lớn.
“Bà đừng giận . Tôi… chỉ làm việc cho Sơn thôi.”
Thiên Minh dứt lời, Tuấn Hải “chiếm sóng”.
“Giờ thì em dâu hiểu ? Thằng bên cạnh nó lừa em đấy. Nó gặp yêu nên từ thủ đoạn. Đăng ký kết hôn của em cũng là thật đó. Nó hứa khi giấy sẽ cho bọn bung lụa.”
Nói xong, Tuấn Hải hôn má Thiên Minh “chụt” một cái.
“Giờ thì hai tự giải quyết với . Anh bận .”
Thanh Sơn còn kịp tắt điện thoại tiếng Tuấn Hải vọng :
“Round 2.”
Kim Phụng mặt mũi đỏ bừng còn Thanh Sơn thì tủm tỉm .
“Em thấy hết chứ?”
Kim Phụng gì lúc . Thực sự quá nhiều thông tin khiến cô choáng ngợp.
Thấy Kim Phụng im lặng, Thanh Sơn bày dáng vẻ nũng nịu:
“Đừng giận . Anh thấy thích nên mới giăng thiên la địa võng.”
Kim Phụng sang Thanh Sơn:
“Anh bỏ tay em .”
Thanh Sơn vội lắc đầu:
“Nếu em còn chịu nhận chồng sẽ buông tay .”
Đột nhiên Thanh Sơn nhíu mày la lên oai oái.
“Đau… Đau quá.”
Kim Phụng lo lắng, cúi kiểm tra vết thương của Lâm Thanh Sơn thì ai đó nhanh tay kéo cô xuống bên cạnh .
“Bà xã, yêu em.”