CHƯƠNG 39
Kim Phụng vội vàng nắm lấy tay Thanh Sơn nhưng còn tỉnh táo.
Có lẽ do mất m.á.u quá nhiều nên Thanh Sơn rơi trạng thái hôn mê.
Cả Kim Phụng run lên.
Nếu như Thanh Sơn qua khỏi cô làm ?
Cô còn lời cảm ơn vì những điều dành cho cô, kịp làm món bánh trung thu như hứa.
Trần Quốc Việt an ủi Kim Phụng:
“Chị dâu, Sơn phúc lớn, mạng lớn. Nhất định sẽ thôi.”
Kim Phụng câu nào, lấy tay xoa nhẹ lên gương mặt tái nhợt của Thanh Sơn.
lúc , bấm chuông cửa.
Trần Quốc Việt chạy vội ngoài:
“Chị dâu ở đây để em đón bác sĩ.”
Kim Phụng khẽ gật đầu, lấy khăn ấm lau vết m.á.u tay của Thanh Sơn.
Cô ngạc nhiên tới mức thiếu chút nữa đánh rơi khăn xuống sàn.
Chú Phúc mỉm :
“Mợ chủ đừng sợ. Tôi sẽ lo liệu chuyện.”
Kim Phụng lắp bắp:
“Chú… chú… chú là bác sĩ con ?”
Chú Phúc bật khi thấy vẻ mặt của Kim Phụng. Ông nhanh chóng sơ cứu vết thương Lâm Thanh Sơn giải thích.
“Mỗi bên cạnh chủ đều phận khác.”
Kim Phụng gật gù, chẳng dám hỏi nhiều vì bản nên tò mò về chuyện của Thanh Sơn.
Cho dù ai cũng bí mật riêng nhưng chắc chắn họ đều là thuộc hạ trung thành, hết lòng vì Lâm Thanh Sơn.
Trần Quốc Việt dặn dò Kim Phụng:
“Chị dâu, Thanh Sơn vì lấy tài liệu mật mà gặp nguy hiểm, truy sát. Hiện tại ai đang thương.”
Kim Phụng khẽ gật đầu. Tất nhiên cô ý định kể cho bất kì ai chuyện xảy ngày hôm nay.
Trần Quốc Việt tiếp lời:
“Chỉ chị mới thể chăm sóc cho Sơn mà thôi. Như chuyện mới lộ ngoài.”
Kim Phụng thở phào nhẹ nhõm khi hai tuần tới cô tới công ty thực tập. Họ cho cô thời gian thành phần lý thuyết chung cũng như phân tích liệu hiện .
Cô với Trần Quốc Việt:
“Thật may là những ngày tới thể ở nhà.”
Trần Quốc Việt khẽ gật đầu:
“Em . Ở lâu sẽ gây chú ý. Vừa gác cổng còn cho rằng Sơn uống say nên em đưa về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-39.html.]
Nói xong Trần Quốc Việt vội vàng rời .
Kim Phụng chú Phúc xử lý vết thương cho Thanh Sơn, quả nhiên tay nghề của ông “hạng xoàng”.
Chẳng mấy chốc việc xong xuôi. Chú Phúc trấn an Kim Phụng:
“Tuy rằng vết thương may mắn gây nguy hiểm cho tính mạng chủ nhưng mất khá nhiều m.á.u nên cần thời gian để hồi phục. Nếu thể mợ hãy chuyện với Sơn thật nhiều, như mới mau tỉnh .”
Kim Phụng tiễn chú Phúc cửa.
“Chú ơi, thực sự là Sơn gặp nguy hiểm gì ?”
Chú Phúc mỉm :
“Mợ đang nghi ngờ lời của bác sĩ ?”
Kim Phụng lắc đầu như trống bỏi:
“Con dám.”
Chú Phúc qua đồ ăn bàn:
“Mợ ăn tối . Nếu để Sơn mợ ăn uống lo lắng thái quá, sẽ vui .”
Kim Phụng khẽ gật đầu, tạm biệt chú Phúc khoá chặt cửa .
Cô mang tô cơm rang Dương Châu tới gần giường của Thanh Sơn.
“Anh , cơm đầy đủ dưỡng chất đấy. Sau khoẻ em sẽ nấu cho ăn. À… em phát hiện công tử sến súa nào đó tỏ tình với một cô tên Phụng. Anh mà tỉnh dậy em sẽ chỉ cho xem. Trên màn hình lớn còn hình phượng hoàng nữa đó. Xem cũng tốn ít công sức . Lỡ như cô gái chẳng xem quảng cáo màn hình lớn là công cốc .”
Đột nhiên Kim Phụng giật .
Biết cô gái tên Phượng thì ? Chắc gì trùng tên với cô chứ?
Kim Phụng sang Thanh Sơn:
“Có khi tên Phượng ạ. Thôi kệ . Em đoán nữa. Dù cũng chỉ là xem ké mà thôi.”
Nói xong, Kim Phụng xúc một thìa cơm rang cho miệng. Cô thì thể ăn cơm nhưng còn Thanh Sơn thì ?
Kim Phụng vội vàng chạy về phòng lấy máy tính cá nhân. Cô để Lâm Thanh Sơn một nên quyết định mang máy tính qua phòng của .
Vì thể ngoài nên Kim Phụng chọn mua một đồ qua mạng.
Có lẽ cần thêm một chút sữa để Thanh Sơn tẩm bổ nếu ăn cơm hoặc cháo.
Nghĩ tới đây, Kim Phụng xuống lầu, nấu một nồi cháo với nước xương hầm.
Tuy rằng khi nào Thanh Sơn thể tỉnh nhưng cô thứ ở trạng thái sẵn sàng.
Lỡ như đột nhiên dậy kêu đói mà trong nhà đồ ăn thì thật tội nghiệp.
lúc Kim Phụng giật bởi tiếng thìa kim loại va bát.
Cô chạy vội về phía phòng của Thanh Sơn.
“Anh… tỉnh .”
Thanh Sơn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khoé môi khẽ cong lên:
“Không cô Phượng nào . Đoạn video màn hình lớn toà nhà Đông Phương dành cho một cô gái tên Phụng. Trần Kim Phụng.”