CHƯƠNG 35
Thanh Sơn chờ Kim Phụng cửa phòng.
Hôm nay là ngày và cô đăng kí kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng. Chỉ điều Kim Phụng vẫn tin chuyện là do sắp xếp mà thôi.
Có lẽ hôm qua cô trốn vì những khúc mắc trong lòng. Sau ngày hôm nay, sẽ rõ tình cảm của với cô. Tất cả những gì làm chỉ nhằm mục đích sớm mang cô về chung một nhà.
Kim Phụng bước khỏi phòng liền bắt gặp Lâm Thanh Sơn đó từ khi nào.
Lần đầu tiên cô thấy trong bộ quân phục nên chút bất ngờ. Kim Phụng chớp mắt. Quả thực khí chất bất phàm ai cũng . Kim Phụng lẽ ăn “thuốc hên” nên mới ngắm trong bộ dạng .
Cùng lúc đó, đối diện ngẩn ngắm cô trong bộ váy trắng liền .
Vẫn Kim Phụng xinh nhưng hôm nay thực sự mở mang tầm mắt .
Thanh Sơn mỉm , suy nghĩ trong lòng:
“Anh đang nghĩ xem nên giấu em .”
Kim Phụng ngạc nhiên:
“Tại chứ?”
Thanh Sơn bật :
“Em xinh như , mang ngoài sợ bắt mất.”
Mặt Kim Phụng đỏ lên, cô bước xuống cầu thang :
“Anh còn sẽ muộn giờ đấy. Hơn nữa, em cùng Lâm giáo đầu gì mà sợ chứ.”
Thanh Sơn lập tức theo Kim Phụng nhanh chóng bước lên phía :
“Đi xuống cầu thang thì để mới an .”
Thấy Kim Phụng tròn mắt ngạc nhiên, Thanh Sơn liền giải thích:
“Nếu em ngã xuống còn đỡ . Anh phía sẽ kịp trở tay.”
Kim Phụng gật gù:
“Anh suy nghĩ chu đáo như Thiên Minh sẽ nhờ.”
Thanh Sơn mỉm , đáp lời của Kim Phụng.
Người nhờ thực sự đang phía kìa.
Không phản ứng của Kim Phụng khi sự thật sẽ thế nào nhỉ?
Cô tức giận đánh , mắng ?
Anh còn nhiều chuyện làm với cô. Anh cùng cô du lịch, cùng cô ngắm bình minh biển… và cùng cô sinh những đứa nhỏ đáng yêu nữa.
Nghĩ tới đây Thanh Sơn nhoẻn miệng . Anh để ý nghĩ bậy bạ xâm chiếm não bộ mất .
…
Sau khi tất thủ tục đăng kí kết hôn, cán bộ trẻ Lâm Thanh Sơn, nén nổi tò mò.
“Anh… thực sự là mới ba mươi tuổi ?”
Thanh Sơn bật . Nhìn phơi phới sắc xuân thế mà hỏi câu đó . Chẳng lẽ mặt hiện lên chữ “già”?
Kim Phụng cán bộ đáp:
“Chồng ba mươi tuổi. Có vấn đề gì ?”
Anh cán bộ trẻ lắc đầu.
“Chỉ là… chỉ là… nhà chị mang quân hàm trung tá. Có nhầm lẫn gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-35.html.]
Kim Phụng ngẩn .
Bản cô chỉ thấy quân hàm của lắm , nhiều vạch, cũng hiểu là trung tá thượng tá gì .
Kim Phụng còn thì một cán bộ lớn tuổi phía đối diện đập mạnh xuống bàn.
Anh cán bộ trẻ lập tức im bặt.
Bốn cán bộ lớn tuổi .
Biết ngay thắc mắc về cấp bậc của Lâm Thanh Sơn mà.
Dù cán bộ trẻ cũng là ngoài, làm hiểu hết những chuyện trong quân đội chứ.
Bản Lâm Thanh Sơn khi nghiệp đại học mang cấp bậc thượng uý. Điều hiếm khi xảy . Từ tới giờ mới duy nhất một là Nguyễn Thành Trung làm mà thôi.
Tuy nhiên quá trình phấn đấu của Lâm Thanh Sơn điểm khác biệt.
Anh nhận nhiệm vụ đặc biệt nên việc thăng quân hàm cũng khác với những bình thường. Xét tới thời điểm mới là trung tá còn thấp đấy.
Thanh Sơn đảo mắt qua bốn đàn ông lớn tuổi trong phòng.
Các thầy của vẫn . Ai động là m.á.u nóng sôi trào.
Người tò mò thôi chứ bàn tán gì mà mấy “ông tướng” ở đây tăng huyết áp.
Thanh Sơn mỉm , đưa một chiếc máy ảnh tay cán bộ phường chính hiệu:
“Chụp cho chúng vài bức ảnh kỉ niệm ?”
Anh cán bộ mấy trong phòng doạ sợ, chỉ gật đầu lia lịa.
Trước , việc đăng kí kết hôn cũng chỉ làm. Vậy mà hôm nay đột nhiên nhận lệnh sếp chuyển tới phòng lớn để . Không những thế còn sự xuất hiện của mấy vị khách đặc biệt . Dù bọn họ thực sự là ai nhưng khí chất bức của họ khiến tim đập chân run.
Có lẽ bọn họ chỉ là nhân vật m.á.u mặt của thành phố S mà còn là những “ đậu rang” trong cả nước.
Sau khi cán bộ phường chụp ảnh cho Thanh Sơn và Kim Phụng.
Bốn còn tủm tỉm :
“Không chị chụp ảnh lưu niệm cùng mấy lão già ?”
“Phải đó. Phải đó. Chúng làm nốt ngày hôm nay là về nghỉ hưu .”
“Đồng chí… … , chụp cho chúng cùng chị đây nhé.”
Kim Phụng vui vẻ đồng ý. Cô tới híp cả mắt:
“Các bác sinh cùng ngày mà nghỉ hưu cùng lúc ạ?”
Cả bốn lớn:
“Phải đó con gái. Chúng sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm…”
Thanh Sơn lặng trong giây lát, chẳng hiểu sống mũi cay cay. Anh đột nhiên nhớ tới lời thề sống c.h.ế.t của các thầy .
Chẳng lẽ họ định lui về ở ẩn ?
Anh kìm mà lên tiếng:
“Các… bác thực sự nghỉ ?”
Một tiến tới vỗ vai :
“Tre già măng mọc. Xưa nay vẫn trai trẻ.”
Kim Phụng nắm lấy tay Thanh Sơn:
“Chúng mau chụp hình để các bác còn làm việc.”
Thanh Sơn khẽ gật đầu, nở một nụ thật tươi bên cạnh Kim Phụng và những thầy của .