CHƯƠNG 33
Lâm Thanh Sơn vui vẻ xuống ghế bên cạnh Kim Phụng:
“Anh sợ em một sẽ buồn nên vội đến đây.”
Kim Phụng sang , tò mò hỏi:
“Anh tới bằng cách nào? Xe của ?”
Thanh Sơn thành tiếng:
“Đường lên nhà bà Hoà quá hẹp. Anh để xe chân dốc chạy tới đây.”
Bà Hoà mỉm , đưa một cốc ấm cho Thanh Sơn:
“Chạy bộ như mà mồ hôi ?”
Kim Phụng quá quen với việc “ít mồ hôi” của Thanh Sơn nên giải thích với bà:
“Anh Thanh Sơn sức khoẻ hơn bà ạ.”
Chỉ một câu gắn ngọn thôi mà trí tưởng tượng của bà Hoà xa vạn dặm. Xem lo lắng cho Kim Phụng là thừa .
Lâm Thanh Sơn vì Kim Phụng mà tìm tới, ánh mắt cô hề che giấu sự ngưỡng mộ, yêu thương. Rồi cả cái chuyện sức khoẻ hơn gì gì đó nữa. Bọn trẻ thật là…
…
Sau khi ăn tối cùng bà Hoà, Thanh Sơn và Kim Phụng tạm biệt bà để về thành phố.
Trên đường , Kim Phụng hỏi :
“Sao bà đau lưng mà mua thuốc tới?”
Thanh Sơn mỉm , thành thật trả lời:
“Lần tới nhà em, ba chuyện.”
Kim Phụng chu môi:
“Gớm . Ai là ba của mà gọi ?Chúng chỉ đăng ký kết hôn giả mà thôi. Trước mặt khác cần diễn chứ hiện tại chỉ mỗi và em.”
Nói xong, Kim Phụng tiếp lời:
“Sau … khi chuyện rõ ràng , còn tới tìm em nữa ?”
Thanh Sơn khựng khi câu hỏi . Đương nhiên là tới tìm cô , là chồng của cô mà. Hơn nữa, cho dù tất cả những chuyện là thật và thực sự kết đôi cùng Thiên Minh, vẫn sẽ đến nhà cô. Nếu là một cặp, Thanh Sơn thể coi Kim Phụng như em gái.
Thanh Sơn sang thấy hai mắt Kim Phụng đỏ hoe.
“Sẽ tới đúng ? Thật em sợ. Sợ một ngày ông bà, ba hai bên phát hiện em lừa gạt họ. Họ chắc chắn sẽ thất vọng về em. Em sợ họ mắng em là đứa hám tiền vì sự thật đúng là như . Em một tiệm bánh của riêng nhưng ba em ủng hộ. Đột nhiên và Thiên Minh đưa đề nghị như thế, em vui mừng còn kịp…”
“Phần thưởng” là do Thiên Minh gợi ý cho để dụ Kim Phụng. Thiên Minh với Kim Phụng nên hiểu suy nghĩ của bạn là lẽ đương nhiên.
Thanh Sơn mỉm . Chắc hẳn nước dâu tằm lâu năm mà Kim Phụng uống ở nhà bà Hoà bắt đầu tác dụng. Chẳng lẽ một chút nước hoa quả lên men đó khiến cô còn tỉnh táo ?
Thanh Sơn an ủi Kim Phụng:
“Sẽ ai giận em . Tất cả những chuyện đều là khơi mào nên sẽ chịu trách nhiệm pháp luật.”
Kim Phụng dường như những lời Thanh Sơn .
Cô đưa tay che miệng, ngáp một cái dựa ghế ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-33.html.]
Thanh Sơn cô, bật . Xem cũng tự ủ lấy một bình lớn cho ai uống thoả thích .
nếu tự tay làm thì còn lâu mới tới ngày “thu hoạch”. Xem gọi mang đồ tới vẫn nhanh hơn.
Thanh Sơn lập tức gọi điện cho chú Phúc.
“Chú tìm mua cho cháu mấy bình nước dâu tằm ?”
Chú Phúc đang chuẩn lên giường ngủ, lệnh của Thanh Sơn liền giật :
“Cậu ơi, một tháng nữa mới tới mùa dâu tằm.”
Thanh Sơn liếc mắt Kim Phụng. Lúc , cô ngủ say, dường như hai má còn hồng lên do tác dụng của men rượu.
Khoé môi khẽ cong lên:
“Cháu tìm loại ngâm lâu năm .”
Chú Phúc khẽ nhíu mày, ấp úng:
“Cái … cái …”
Thanh Sơn lấy tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc đang che mặt Kim Phụng, tưởng tượng tới cảnh hai “chén chú, chén ”.
“Cháu hàng tối ngày mai.”
Chú Phúc làm gì hơn ngoài việc tắt máy. Ông còn nhanh chóng sai tìm mua đồ. Tầm chắc nhà nào ế hàng hoặc cất với mục đích khác mới .
…
Thanh Sơn dừng xe, cởi dây an cho Kim Phụng bế cô lên nhà.
Nhìn Kim Phụng ngủ ngon như , nỡ đánh thức cô.
Thanh Sơn nhẹ nhàng đặt Kim Phụng lên giường, lấy chăn mỏng đắp ngang cô:
“Ngủ ngon.”
…
Hai giờ sáng.
Kim Phụng khệ nệ xách theo vali xuống lầu. Cô cảm thấy bản thể tiếp tục dối lừa nữa.
Cô khỏi nơi đây, rời xa Lâm Thanh Sơn thì mới thoát thứ tình cảm sai trái .
Kim Phụng dù cố gắng nhưng thể ngăn bản tình cảm với Thanh Sơn. Cô đó là tình yêu nhưng những chuyện làm đều khiến cô cảm động.
Ngày hôm qua, cô tìm một nơi để cân bằng cảm xúc của riêng , chỉ điều cũng tới đó, khiến trái tim cô loạn nhịp.
Vốn nghĩ bản thể cố gắng chờ tới lúc “nhận thưởng” nhưng cô hết cách . Từ hôm chuyển tới đây, đêm nào cô cũng mơ thấy .
Tối hôm đầu tiên cô thấy bên giường đắp chăn cho .
Hôm nay cô mơ thấy ôm lấy , rời.
Cô điên thật .
Cứ như cô sẽ biến thành sói háo sắc, tấn công con mồi mất thôi.
Kim Phụng dám bật đèn vì sợ đánh động Lâm Thanh Sơn. Cô rón rén đặt tay lên nắm cửa.
lúc , giọng của Thanh Sơn vang lên:
“Muốn trốn ?”