CHƯƠNG 23:
Thanh Sơn nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Phụng để cô thể vững đôi giày trượt băng. Kim Phụng thành thật :
“Trước , em từng xem trượt băng TV nhiều nhưng bao giờ dám tưởng tượng mặt ở một sân băng lớn như .”
Thanh Sơn mỉm , tập cho Kim Phụng di chuyển từ từ mặt sân trơn trượt. Thấy cô vẻ căng thẳng, hỏi:
“Em sợ ngã sợ lạnh mà từng tới nơi ?”
Một tay Kim Phụng nắm chặt lấy tay Thanh Sơn, tay còn đưa lên thổi cho bớt cóng:
“Em tìm ai để học. Hơn nữa, nơi lạnh như mà em chẳng đứa giỏi chịu rét.”
Thanh Sơn thấy hành động của Kim Phụng liền tiến tới phía cô. Anh đột nhiên kéo hai tay cô về phía khiến cho Kim Phụng ôm chặt lấy từ phía .
Thanh Sơn đầu , với Kim Phụng:
“Ôm lấy sẽ lạnh nữa.”
Kim Phụng ngước .
Ở cách gần như , gương mặt nam tính, đậm chất Á Đông của Thanh Sơn thực sự khiến Kim Phụng thể rời mắt.
Thanh Sơn dường như nhận sự khác thường trong ánh mắt Kim Phụng dành cho , khoé môi khẽ cong lên:
“Nếu em tiếp tục như , tưởng em thích đấy.”
Kim Phụng vội vàng cúi mặt xuống:
“Em chỉ tò mò lông mi của cong thẳng.”
Thanh Sơn “ồ” lên một tiếng hỏi:
“Vậy nó cong thẳng?”
Kim Phụng im lặng một hồi.
Vừa cô ngắm cọng lông mi nào, làm nó hình dáng .
Cô ấp úng, đoán bừa một câu:
“Nó… cong.”
Thanh Sơn bật , xoay để cô rõ đám lông mi thẳng như giới tính của .
“Em cho kĩ . Anh thu phí .”
Nói xong, kéo một tay cô áp lên má :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-mat-cua-lam-giao-dau/chuong-23.html.]
“Muốn sờ thử cũng . Đều là hàng thật, qua chỉnh sửa.”
Kim Phụng đỏ mặt:
“Em xem nữa. Anh mau dạy em trượt băng .”
Thanh Sơn khẽ gật đầu:
“Đi thôi.”
Dứt lời, Thanh Sơn xoay , dặn Kim Phụng ôm thật chặt bắt đầu lướt nhẹ sân.
Mặc dù ban đầu Kim Phụng còn sợ sệt nhưng nhờ sự động viên của Thanh Sơn nên nhanh chóng thích ứng với cách di chuyển băng. Được một lúc, cô hỏi:
“Đây là cách học trượt băng nhanh nhất ạ?”
Thanh Sơn thành tiếng.
Làm gì kiểu học như chứ. Bắt cô ôm lấy chỉ đơn giản vì thích như mà thôi. Nói Kim Phụng nhất định sẽ giận dỗi, thậm chí là nghi ngờ “giới tính thật” của nên Thanh Sơn nhanh chóng “sáng tạo” một câu chuyện hoành tráng khiến cô tin và theo.
Kim Phụng gật gù:
“Có thể huấn luyện theo cách của bọn thật tuyệt. Lần tới em đưa Kim Ngân , nhất định sẽ biểu diễn cho con bé lác mắt.”
Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt ngưỡng mộ của cô em gái, Kim Phụng thấy vui .
Ai bảo Kim Ngân chê cô nhát như cáy chứ.
Cô sẽ cho Kim Ngân thấy khi rèn luyện theo giáo trình riêng cùng một huấn luyện viên xịn xò cô tiến bộ . Nói chừng “lượn” thêm vài vòng nữa là đủ tiêu chuẩn chơi khúc côn cầu băng .
Sau khi ôm chặt từ phía , Thanh Sơn cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Nhận áo khoác từ tay Kim Phụng, Thanh Sơn tủm tỉm :
“Giờ thì bắt Pikachu thôi.”
Kim Phụng tới híp cả mắt:
“Anh nghĩ là sẽ bắt nó cho em ?”
Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Đương nhiên là đủ, thậm chí là thừa tự tin. Không những thế, rõ là tới để “bắt” con thú nhồi bông màu vàng đó chẳng lẽ bạn ưu ái một chút .
lúc , Thanh Sơn và Kim Phụng tới nơi đặt máy gắp thú bông.
Trước “một rừng” Pikachu, Kim Phụng ngạc nhiên tới mức hai mắt mở to, lời nào.
Thanh Sơn thành tiếng, chỉ dám chửi thầm trong bụng. Xem bạn của cũng nhiệt tình thái quá . Thay bộ thú bông trong máy bằng Pikachu cho “bách phát bách trúng” ?
Mẹ nó. Toàn là Pikachu mẫu mới thế , làm mới tìm cái con đang truy nã chứ.