Đới Bảo Châu  thấy Thời Sơ và Tạ Tang Ninh đang liếc mắt đưa tình, trong lòng lập tức thấy vô cùng khó chịu.
Cô  liền bước thẳng đến,  sang bên  của Thời Sơ, công khai tỏ rõ thái độ – cô  chính là  giành Thời Sơ với Tạ Tang Ninh.
“Thời Sơ,  cũng dạy em , em cũng  học nướng thịt.”
So với giọng điệu  nãy,   giọng cô  mềm mại hơn nhiều.
Mạnh Chính Hy cùng Hắc Xà cũng  tới, nhập  bàn đồ nướng.
Thẩm Huệ Châu nhanh chóng chạy đến bên Mạnh Chính Hy, mời  nếm thử xiên thịt mà cô  nướng xong.
Mạnh Chính Hy gật đầu:
“Vị  tệ.”
Thẩm Huệ Châu đắc ý vô cùng, nhướng mày  sang Tạ Tang Ninh, còn  khách khí :
“Ngay cả  cũng nướng ngon hơn cô! Cô cũng chẳng  cái gì cũng giỏi  nhé!”
Cao San San và Vương Phi Phi thấy Đới Bảo Châu cũng tham gia nướng, hai  liếc  một cái, lập tức hiểu ý.
Mỗi  cầm hai xiên thịt nướng chín bước tới, chen  bên cạnh Đới Bảo Châu, nịnh nọt như chó con:
“Đới tiểu thư, bọn em nướng  mấy xiên, chị nếm thử  ạ.”
 lúc đó, Thời Sơ vẫn  đáp  lời yêu cầu “ học nướng” của Đới Bảo Châu, khiến cô   đó  chút bối rối, đợi hồi âm mà chẳng ai quan tâm.
Hai cô Cao San San và Vương Phi Phi đến thật đúng lúc,   giúp cô   cái cớ để thoát khỏi sự ngượng ngùng.
Thấy   nịnh nọt , tâm trạng Đới Bảo Châu  hơn hẳn.
Cô  lập tức nhận lấy hai xiên thịt trong tay họ, tao nhã ăn vài miếng  khen  ngớt:
“Vị  ngon!”
Cao San San vui mừng đáp:
“Công ty bọn em lúc  dã ngoại thường  tổ chức tiệc nướng, làm nhiều nên quen tay thôi. Nếu Đới tiểu thư thích, bọn em sẽ nướng thêm cho chị.”
Đới Bảo Châu gật gù, liếc mắt  về phía Tạ Tang Ninh.
Cao San San và Vương Phi Phi lập tức hiểu ý, liền giả vờ   quanh phía  Tạ Tang Ninh.
Đợi lúc giữa Thời Sơ và Tạ Tang Ninh xuất hiện một  trống, hai  liền chen  giữa, tách họ .
Rõ ràng  ba bếp nướng,  mà hai cô  cứ  chen đúng  chỗ .
Dù Tạ Tang Ninh  ngốc thế nào cũng hiểu họ cố ý.
Cô giả vờ như  , cầm một xiên thịt  nướng xong, khoe với Thời Sơ:
“Anh xem nè, mỡ chảy  xèo xèo luôn đó...”
Cô  xoay , xiên thịt đầy nước sốt và gia vị trong tay liền quệt thẳng lên váy của Cao San San.
Chiếc váy trắng tinh lập tức dính đầy dầu và nước sốt vàng nâu.
“Aaa—! Cô làm cái gì !” – Cao San San hét ầm lên – “Làm bẩn hết váy của  !”
Cùng lúc đó, Thời Sơ cũng cầm xiên thịt của  đưa về phía Tạ Tang Ninh, khoe công:
“Ninh Ninh, em nếm thử của  xem...”
Vương Phi Phi sợ  dây bẩn   nên né sang bên với tốc độ ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu/chuong-231-tat-nhien-toi-phai-bao-thu-cho-vo-toi-roi.html.]
Thời Sơ thấy Cao San San vẫn  tránh , liền vung xiên thịt trong tay, làm nước sốt b.ắ.n thêm về phía cô .
Cao San San tức lắm, chẳng còn tâm trạng phá chuyện  khác nữa, liền chạy  tìm Tạ Tiêu Bác để “mách”.
“Em  mang theo quần áo, giờ  làm  đây?” – cô  rơm rớm nước mắt.
Tạ Tiêu Bác  nhíu mày, tay vẫn cầm một xiên thịt đang nướng dở.
Anh liếc sang  em gái – Tạ Tang Ninh – đang vui vẻ cùng Thời Sơ, hai    ngọt ngào, ánh mắt đầy cưng chiều, chẳng  vẻ gì là sẽ nhận .
Anh vốn   phá hỏng chuyện  của em gái, nên chỉ lạnh nhạt trách Cao San San:
“Em cũng thật là, việc gì  chen  chuyện của họ? Đới tiểu thư  cần em làm tay sai cho cô  ?”
Giọng  lạnh như băng:
“Anh thật  hiểu nổi,  em  ghét em gái  đến thế? Nếu em còn  ở bên , thì đừng gây rắc rối cho Tang Ninh nữa.”
Cao San San ấm ức vô cùng, mím môi  nhỏ:
“Rõ ràng là cô  làm bẩn váy em,    bênh cô  chứ?”
Tạ Tiêu Bác hừ lạnh một tiếng,  thèm để ý thêm, tiếp tục nướng thịt.
Cao San San đành  lấy khăn ướt trong túi  lau vết bẩn, nhưng dù lau thế nào, vết ố vẫn  sạch  .
Cô   sang Đới Bảo Châu, nhưng đối phương chẳng  ý định cho cô mượn đồ để .
Cao San San bắt đầu hối hận – cô  chắc chắn trong mắt Đới Bảo Châu,  chẳng khác gì một kẻ vô dụng, ngay cả việc nhỏ  cũng làm hỏng.
Không cam lòng, cô   vòng qua  chéo đối diện Tạ Tang Ninh, giả vờ quét nước sốt lên xiên thịt,  cố ý hất ngã cả lọ gia vị.
Nước sốt đen nâu b.ắ.n thẳng về phía Tạ Tang Ninh.
Cao San San khẽ nhếch môi, thầm đắc ý: “Đáng đời!”
Ai ngờ Thời Sơ phản ứng cực nhanh, lập tức vòng tay ôm eo Tạ Tang Ninh, kéo cô sang bên tránh kịp,  hảo thoát khỏi đợt “tấn công” đó.
Khóe môi Thời Sơ nhếch nhẹ –  cần nghĩ cũng  Cao San San cố ý.
Anh liền cầm luôn lọ nước sốt bên , nghiêng tay một cái – đổ hết sạch lên  cô .
Tạ Tang Ninh bật kêu:
“Ui chao,   thảm  nha!”
Nghe giọng cô rõ ràng là vui sướng khi  khác gặp họa, thậm chí chẳng buồn giấu tiếng .
“Báo ứng thôi mà.” – cô ,  liếc sang Tạ Tiêu Bác.
Tạ Tiêu Bác mặt tối sầm, chỉ liếc  Cao San San một cái   cúi đầu nướng thịt,    định bênh cô .
Cao San San tức đến phát :
“Thời Tổng! Sao   thể như  chứ!”
Thời Sơ  chút do dự đáp:
“Cô nghĩ  sẽ  yên    bắt nạt vợ  ?
Người khác bắt nạt vợ , chẳng khác nào tát  mặt .
Dù là vì   vì cô ,  tất nhiên  báo thù cho vợ  .”
Tạ Tang Ninh chỉ khẽ “Ừ” một tiếng,   đồng tình với quan điểm của .