Trong lòng Lý Nghiên tràn đầy chua chát, cảm thấy ông trời thật bất công.
Đoạn Đậu Đậu thì chẳng thấy gì to tát —  hâm mộ, cũng chẳng ghen tị, nhưng cô  nhận  cảm xúc của Lý Nghiên  chút khác thường. Hai  họ vốn  , tuy tính cách khác  nhưng  bổ khuyết cho   .
“Thích  hả?”
Lý Nghiên hừ một tiếng đầy khó chịu, bĩu môi than vãn:
“Thích thì  ích gì? So về gia thế  tài học,   mà sánh nổi với   .”
Đoạn Đậu Đậu kéo cô  về phía sân trong:
“Đi ăn ,   hôm nay nhà họ Tạ mời  đầu bếp năm , nguyên liệu đều là loại thượng hạng nhập khẩu đó. Không ăn thì phí lắm!”
Lý Nghiên uể oải theo Đoạn Đậu Đậu  ngoài. Ở đầu tây của sân  khu vực nướng BBQ, xung quanh bàn tụ tập  ít  đang tự xiên thịt. Xiên xong thì giao cho đầu bếp nướng, chỉ mấy phút  mùi thơm  lan khắp nơi — hương vị rõ ràng còn hấp dẫn hơn mấy hàng nướng ngoài phố nhiều.
Hai cô   bậc thềm,  qua  , món nào trông cũng hấp dẫn, cuối cùng quyết định: ăn kem và bánh ngọt ,  mới  ăn nướng.
Trong lúc ăn, Lý Nghiên thỉnh thoảng  ngó  cửa, nhưng chẳng thấy Thời Sơ . Cô vốn còn  tìm cơ hội trò chuyện thêm với ,  nhất là xin  WeChat.
Thế nhưng hơn nửa tiếng trôi qua, ngay cả bóng dáng  cũng chẳng thấy. Cô bắt đầu thấy nản — khó khăn lắm mới thích một ,  phát hiện  cách giữa hai  thật xa vời.
Xem  nếu  tiếp cận Thời Sơ, chỉ  thể thông qua Tạ Tang Ninh thôi.
Đoạn Đậu Đậu sớm nhận  cô bạn tâm trí  yên, nhưng  vạch trần, chỉ lo giới thiệu loại bánh nào ngon, loại kem nào đáng thử.
Sân  bày biện  nhiều bàn,  đó chất đầy đủ món ăn tinh xảo, trình bày  mắt.
Không thấy Thời Sơ xuất hiện, tâm trạng Lý Nghiên trở nên tệ hơn, bèn than với bạn:
“Tạ Tang Ninh chẳng  lớn lên trong một gia đình bình thường ? Sao   thể xuất sắc như ? Theo lý mà ,  giỏi giang như thế   gia đình dốc công bồi dưỡng mới đúng. Cô  xuất  bình thường,   thể tài giỏi đến mức đó  chứ?”
Đoạn Đậu Đậu gật đầu đồng ý:
“ , nhưng   giỏi thật mà. Gia thế , bạn trai còn cực kỳ xuất sắc, đúng là nữ chính ngoài đời thật, haizz, thắng cuộc đời  còn gì.”
Nghe , Lý Nghiên càng thấy khó chịu. Cô cầm miếng bánh dâu trong tay, nghiêng đầu hỏi:
“Cậu  xem, làm  để thu hút  sự chú ý của Thời tổng nhỉ?”
Đoạn Đậu Đậu tuy   hứng thú với Thời Sơ, nhưng về mặt  cô   kinh nghiệm:
“Đi đường vòng — ‘cứu quốc bằng đường cong’.”
Hai    , đều hiểu ý đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu/chuong-210-ta-tang-ninh-co-phai-do-nha-ho-ta-to-ve-nen-khong.html.]
Lý Nghiên thấy tâm trạng khá hơn hẳn, cảm giác như  đồng minh ủng hộ.
“Cậu  xem,   hình tượng của Tạ Tang Ninh là do nhà họ Tạ ‘tô vẽ’ nên ? Mình thấy cô  tầm tuổi tụi , cùng lắm hai mươi hai, hai mươi ba,   thể đạt  thành tích cao như . Mấy bài giảng ở Tập đoàn Tạ Thị,  nghi là bài do  khác soạn, cô  chỉ luyện thuộc  lên  thôi.”
Đoạn Đậu Đậu cũng lộ vẻ hoài nghi:
“Nhìn cô  cũng  giống  thông minh đến thế .”
Lý Nghiên càng thêm hứng khởi, ghé sát  nhỏ:
“Mình còn   cha  nuôi của cô  bảo, hồi nhỏ cô  đến tiểu học còn   nghiệp. Mình nghĩ tin đồn    bịa . Có khả năng Tạ Tang Ninh đúng là do nhà họ Tạ ‘đắp’ lên đấy. Cậu nghĩ mà xem, nhà họ Tạ ai nấy đều ưu tú:  cả học quản trị ở trường hàng đầu thế giới,  hai là minh tinh đình đám, dì Tần còn là giáo sư đại học. Nếu  một cô con gái ‘tiểu học   nghiệp’ thì cũng mất mặt lắm chứ!”
“Cô  linh tinh gì thế!”
Một giọng trẻ con trong trẻo vang lên khiến Lý Nghiên giật .
Cô   — thấy một bé trai chừng sáu, bảy tuổi, cực kỳ , bên cạnh là một  đàn ông mặc vest đen, thần thái lạnh lùng.
Người đàn ông đó chính là Tư Thiên Nam, ánh mắt  lạnh như băng, khiến hai cô gái thoáng run lên.
Tư Thiên Nam thong thả ném xiên tre  thùng rác, lấy khăn giấy lau tay,  mới :
“Hai cô, nếu  điều gì thắc mắc,  thể trực tiếp hỏi Tang Ninh. Đừng   lưng  khác mà bàn tán. Tang Ninh là   thực tài.”
Đoạn Đậu Đậu lập tức phản bác:
“Nghe lén  khác  chuyện cũng chẳng lịch sự gì !”
Cô hừ nhẹ một tiếng:
“Tôi nhớ  —  chính là cộng sự trong studio của Tạ Tang Ninh chứ gì? Đương nhiên   bênh vực cô  !”
Tư Thiên Nam  tranh cãi, chỉ lấy từ túi áo  một tấm danh , đưa cho cô:
“Cô gái,   nên cẩn thận lời  của .”
Đoạn Đậu Đậu cầm danh  lên :
“Tư Thiên Nam? Được,  nhớ tên  .”
Tư Thiên Nam  vẻ mặt vẫn còn bán tín bán nghi của hai cô, bèn  thêm:
“Tang Ninh đúng là tiểu học   nghiệp. Khi còn ở nhà họ Thẩm, cô  học đến lớp bốn thì  bắt đầu tự vẽ bản thiết kế. Từ trung học đến phổ thông đều là tự học,  đó  nước ngoài, thi thẳng  MIT.”
Hai cô gái sững sờ, nhất thời   nên lời.
Còn Tư Thiên Nam chỉ khẽ mỉm , nắm tay  bé bên cạnh, rời  trong ánh mắt   hổ  ghen tỵ của họ.