Trong phòng thẩm vấn, Tạ Tiêu Na  gọi điện cho luật sư. Cô    ghế thẩm vấn, biểu cảm kiêu ngạo, coi thường  thứ,  hai cảnh sát: "Trước khi luật sư của  đến,  sẽ   gì."
Hai cảnh sát cũng   cách nào khác.
Chưa đầy nửa tiếng, một luật sư họ Lâm cùng với Tạ Tiêu Bác  đến.
Tạ Tiêu Bác mặt lạnh tanh, vô cùng bất mãn với cách sở cảnh sát đối xử với em gái . Ánh mắt sắc lạnh  những lãnh đạo lớn nhỏ của sở cảnh sát, đặc biệt là vị cục trưởng mặc áo sơ mi trắng  bốn năm mươi tuổi phía : "Các  quá đáng , bắt em gái  đến đây trong bộ đồ ngủ,  ai làm việc như các  ?"
Cục trưởng  xòa: "Tổng giám đốc Tạ, đều là do   làm việc  chu đáo,  nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình họ!"
Thôi Huệ Tâm xách một chiếc túi xách đến, hừ một tiếng, lườm mấy nhân viên    thèm để ý đến : "Sa thải họ!"
"Em gái  ?" Tạ Tiêu Bác  chút nóng lòng hỏi. Anh  lo lắng cho Tạ Tiêu Na, thậm chí lo lắng Tạ Tiêu Na  tra tấn dã man.
Cục trưởng cũng   làm thế nào, ai bảo Tập đoàn Tạ thị là doanh nghiệp đầu tàu của Hải Thành, nhiều dự án của thành phố đều do Tạ thị tài trợ, hơn nữa Tạ thị  tiếng  trong nhiều lĩnh vực ở Hải Thành, thuộc loại Tạ thị nhúng tay , Hải Thành cũng  rung chuyển.
Đừng  là  , ngay cả thị trưởng cũng  nể mặt Tạ thị ba phần. Anh  đích  dẫn đường: "Bên ,  theo ."
Tạ Tiêu Bác dẫn luật sư Lâm và Thôi Huệ Tâm  . Thôi Huệ Tâm cố tình  chậm  vài bước,  với ba nhân viên công vụ : "Tôi   , nhà họ Tạ   là nơi các   thể đắc tội."
Buổi tối, mặt trời còn  lặn, Tạ Tiêu Bác  đưa Tạ Tiêu Na về nhà họ Tạ. Thôi Huệ Tâm cũng  theo. Tạ Tiêu Bác   chuyện Tạ Tiêu Na  đuổi , nên cố ý đến chất vấn, để Tạ Tiêu Na về nhà ở.
Mọi  đang ăn tối, bữa tối  thịnh soạn,  là những món Tạ Tang Ninh thích ăn.
Tạ Hoài An  thấy Tạ Tiêu Bác đưa Tạ Tiêu Na về, liền bực ,  đặt đũa xuống chất vấn: "Ai cho phép con đưa nó về?"
Tạ Tiêu Na rõ ràng  tức giận vì Tạ Hoài An và Tần Viễn Phương thiên vị Tạ Tang Ninh, nhưng  mặt   tỏ  vẻ tủi : "Bố , con  về đây thì còn về  ? Con chỉ phạm một  nhỏ thôi, lẽ nào hai  thực sự  cần con nữa ?"
Cô  thậm chí còn  nức nở, giả vờ giả vịt, y như thật. Vừa ,  lén lút quan sát thái độ của  nhà họ Tạ, xem họ  mềm lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bi-duoi-khoi-nha-co-ga-cho-ty-phu-ta-tang-ninh/chuong-139-em-tha-thu-cho-co-ay-duoc-khong.html.]
Tạ Tiêu Bác tìm chỗ  xuống, kiên nhẫn phân tích: "Bố , Ninh Ninh, Na Na còn nhỏ, khó tránh khỏi mắc sai lầm, chỉ là chuyện nhỏ thôi, việc gì  như ?"
Tạ Hoài An và Tần Viễn Phương đều mặt mày đen sầm, vô cùng thất vọng về con trai.
Tạ Hoài An giận dữ quát: "Chuyện nhỏ? Na Na bỏ tiền thuê xã hội đen g.i.ế.c c.h.ế.t Ninh Ninh, đây gọi là chuyện nhỏ ?"
"Ninh Ninh   vẫn  ? Còn đánh cho bọn xã hội đen gãy tay gãy chân, con bé  ,   đừng làm quá lên nữa. Na Na hôm nay  cảnh sát thẩm vấn cả ngày, như  là đủ báo ứng . Mọi  tha thứ cho nó , nó  còn bố  yêu thương,    thể bắt nạt nó như ." Tạ Tiêu Bác khuyên nhủ bằng giọng điệu chân thành. Trong mắt , là cả nhà đang bắt nạt một  Tạ Tiêu Na.
Không khí trong phòng ăn trở nên căng thẳng. Những  giúp việc  tìm chỗ trốn,  tham gia  cuộc tranh cãi của chủ nhà, chỉ  xem.
Tạ Tiêu Na tủi  bày tỏ: "Con hứa   sẽ  ghen tị với chị Ninh Ninh nữa. Thực  con làm  chỉ vì chị Ninh Ninh  cướp  tình yêu thương của bố . Nếu bố  chịu yêu thương con hơn một chút, quan tâm con hơn một chút, con chắc chắn sẽ  làm chuyện hồ đồ. Lần  là con hồ đồ , bố  tha thứ cho con ."
Tạ Hoài An là đàn ông,    những lời quá tuyệt tình. Dù  Tạ Tiêu Na cũng là con của em trai ,  vẫn  chiếu cố một chút.
 Tần Viễn Phương  nghĩ , bà mặt lạnh tanh, giọng điệu vô cùng kiên quyết: "Không ,   đồng ý. Nó rõ ràng  xã hội đen đáng sợ đến mức nào, họ  thể làm  bất cứ chuyện táng tận lương tâm nào, mà nó vẫn thuê xã hội đen đối phó với Ninh Ninh. May mà Ninh Ninh  bản lĩnh, nếu  Ninh Ninh   sẽ gặp  chuyện gì. Ông xã, nếu ông đồng ý cho nó  , chúng  ly hôn,  và Ninh Ninh sẽ dọn  ngoài! Tôi kiên quyết  sống chung  một mái nhà với loại  ."
"Mẹ!" Tạ Tiêu Bác khó hiểu hỏi bà: "Chẳng lẽ  nỡ lòng nào để Na Na một  bơ vơ bên ngoài ? Chú ba  khi mất    nhờ bố  chăm sóc Na Na ?"
Tần Viễn Phương  quan tâm nhiều: "Con  chăm sóc thì tự con chăm sóc ,   quản. Mẹ chỉ xót con gái ,  chỉ  con gái   chịu ấm ức lớn."
Tạ Tang Ninh luôn cúi đầu ăn cơm chậm rãi,   bất kỳ ai, như thể chuyện   liên quan đến cô.
 Tạ Tiêu Bác  bỏ qua cho cô: "Ninh Ninh, em tha thứ cho Na Na  ? Nếu em chịu tha thứ cho Na Na,  sẽ tặng em  phẩy một phần trăm cổ phần Tạ thị  tên . Số cổ tức em nhận  hàng năm  đáng kể."
Tạ Tang Ninh thản nhiên  đầu : "Anh cả, em  thiếu tiền."
Tạ Tiêu Na  nức nở, trông vô cùng đáng thương: "Mọi  đừng cãi  nữa, con  là ,  ai yêu thương con, con  sợ, con tin bố  con  thiên đường sẽ phù hộ cho con."
________________________________________