Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 97: Câu Chuyện Trường Xưa
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:10:18
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tầm mắt Lưu Nhậm rơi băng keo cá nhân ở trán Giang Nguyệt, trong mắt xuất hiện tia khác lạ nhưng nhanh biến mất. Dù chuyện cũ đột ngột trở về nhưng vì mà ảnh hưởng đến cảm xúc hiện tại, Lưu Nhậm chậm rãi dời mắt, lúc Giang Nguyệt buông tay mới lưu luyến rút tay về, từ túi áo vest đưa cho cô danh :
“Thật ngại quá, đường đến Giang thị kẹt xe nên bảo trợ lý Vu dời mấy tiếng, để chủ tịch Giang đợi lâu. Còn đây là danh của .”
Tấm danh bằng kim loại mỏng màu bạc sang trọng tinh tế khắc tên của Lưu Nhậm cùng vị trí công việc. Giang Nguyệt nhận lấy, cúi đầu sơ qua bỏ túi áo, cô mỉm :
“Không , chúng lên lầu tiếp.” Cô làm động tác mời Lưu Nhậm và trợ lý của .
“Mời chủ tịch Giang.” Lưu Nhậm cũng chu đáo mời , hai song song Giang Nguyệt lên phòng tiếp khách Giang thị, mấy câu xã giao thông thường của làm ăn.
Thư ký Tô chuẩn nước sẵn, lên đến phòng cô ở vị trí cùng chủ động rót cho Lưu Nhậm.
“Lưu tổng, mời uống .”
“Cảm ơn.”
Lưu Nhậm rũ mắt nước màu xanh nhạt, chậm rãi ngửi mùi hương tỏa đó nâng tách lên uống một ngụm.
Từng cái nhấc tay của đều toát vẻ nhã nhặn lịch sự, Lưu Nhậm cũng quá phô trương, bên ngoài mặc vest màu ghi giản dị và đeo một chiếc đồng hồ tối giản.
Giang Nguyệt thấy nước uống, nghi thức xã giao cũng làm xong nên bắt đầu chuyện chính. Cô thích lòng vòng, Lưu Nhậm cũng chẳng đối tác làm ăn nên Giang Nguyệt càng thoải mái thẳng:
“Mạo cho Giang Nguyệt hỏi nữa, rốt cuộc tài cán gì mà Lưu tổng quan tâm đến như ?”
Nghe thế Lưu Nhậm nhẹ nhàng đặt tách xuống bàn, qua cô, ánh mắt chứa ý .
“Phải nhất thiết tài cán thì Lưu Nhậm mới phép giúp ?”
Anh trả lời bằng một câu hỏi chứa nhiều hàm ý khác mà khó nhận hết.
Giang Nguyệt nhướng mày, “ chắc là Lưu tổng rảnh rỗi quá mức nên mới tiện tay giúp đỡ.”
“Không .”
Lưu Nhậm đáp lời ngay tức khắc, ánh mắt bối rối của cô xong chú ý đến chiếc băng keo cá nhân , nửa thật nửa đùa tiếp:
“Nếu là vì thật lòng quan tâm nên mới giúp cô như . Chủ tịch Giang tin ?”
“Haha Lưu tổng thật đùa.” Giang Nguyệt gượng , cô nghĩ kiểu nào cũng nghĩ Lưu Nhậm giúp cô vì quan tâm thật lòng.
Ở chứ? Ai rảnh quản chuyện của dưng. Huống hồ làm như Lưu Nhậm cũng lợi ích gì.
Lưu Nhậm cô tin nên chẳng bất ngờ, sờ sờ mũi, nghĩ nghĩ một chút xong hỏi Giang Nguyệt:
“Hồi đó chủ tịch Giang học tại Tây Viện đúng ?”
Cô gật đầu, “đúng , học cấp ba ở đây. Sao ?”
Anh nhoẻn miệng , hỏi cô như chỉ để kéo dài thêm một chút thời gian chứ trong lòng rõ cô học ở , thậm chí khi cô nghiệp thì như thế nào đều . Lưu Nhậm bắt đầu hoài niệm, hướng mắt ngoài bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhanh chậm kể một câu chuyện cũ. Tựa như từ lâu , mới cơ hội kể thoải mái như .
Đặc biệt là kể cho cô .
“Chắc lẽ chủ tịch Giang . Lưu Nhậm cũng từng học tại Tây Viện.”
Giang Nguyệt sửng sốt.
Lưu Nhậm thấy biểu cảm của cô, tiếp tục dõi theo đám mây trắng bay ngoài cửa sổ. Dường như kí ức ngày hạ hôm đó về mắt , đến cảm giác rạo rực của thiếu niên ngày cũng bắt đầu trỗi dậy trong lồng n.g.ự.c lạnh lẽo.
Cô thấy chất giọng ấm áp của Lưu Nhậm khẽ khàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-97-cau-chuyen-truong-xua.html.]
“Mùa hè năm lớp 11, vô tình gặp cô ở lễ tổng kết...” Anh thu hồi tầm mắt sang Giang Nguyệt, “bản là đàn của chủ tịch Giang, thể nào trơ mắt đàn em đối thủ lừa gạt . ?”
Lý do vụng về chắc là thỏa đáng nhỉ?
Lưu Nhậm chỉ đúng gần một nửa, suy cho cùng đầu gặp mặt mà hết tâm tư trong lòng thì e rằng đối phương sẽ cảm giác chân thực. Anh Giang Nguyệt từ từ đón nhận , thời gian còn nhiều, Hàn Phong bây giờ còn cơ hội nữa nên Lưu Nhậm gì vội vàng.
Nghe như cô ngẩn một chút bật , Giang Nguyệt dường như giải khuất mắt trong lòng nên thả lỏng. Nói chuyện với Lưu Nhậm cũng chẳng dùng kính ngữ nữa:
“Thì là , chẳng trách . mà lúc đến tham dự lễ nhậm chức cho em , để lỡ em quên mất thì ?”
Lưu Nhậm lắc đầu, thầm nghĩ “nếu em quên thì còn nhớ”. Sau đó mỉm đáp:
“Tôi sợ chủ tịch Giang nhớ , dù hai chúng cũng chính thức gặp nào. Nói sợ khác chê Lưu Nhậm trèo cao, thấy sang bắt quàng làm họ.”
“Vậy lúc đó em thế?” Giang Nguyệt đột nhiên thấy hứng thú với chủ đề , gặp đàn học chung trường hồi cấp ba thì xem như hai duyên .
“Chủ tịch Giang lúc đó nổi tiếng khắp trường, ai mà nhớ chứ haha.”
Anh nghiêng đầu nhớ khắc lén cô học bên ngoài lớp, lúc đó hồi hộp vì sợ cô phát hiện vui sướng khi thấy dáng vẻ suy nghĩ bài toán khó của Giang Nguyệt, đùa một câu.
Nghe Lưu Nhậm Giang Nguyệt mím môi, cô hổ. Vì lúc đó mặc dù thành tích học tập của cô thuộc loại nhất nhì lớp nhưng chơi quậy phá với đại ca ở trường nên thường xuyên thầy cô để ý nhắc nhở. Danh tiếng hoa khôi học đường nhờ dáng vẻ xinh cùng thành tích bởi thế ảnh hưởng ít.
“Ây da thật là, tính khí ngông cuồng của thời thiếu niên, đừng để ý.” Giang Nguyệt năng lộn xộn, cô khác nhắc tuổi trẻ dữ dội nên chột đến hai má ửng đỏ lên.
Dù bây giờ cô cũng là chủ tịch của thương hiệu thời trang hàng đầu Châu Á. Như vầy hổ cơ chứ!
Lưu Nhậm ngược cảm thấy cô đáng yêu, hai trò chuyện một lúc liền kết bạn với . Anh cũng dùng kính ngữ nữa, khi nãy vẫn còn sợ cô thấy quá dồn dập nên mới cẩn trọng gọi chủ tịch Giang.
Giang Nguyệt gặp đàn trong trường cũ liền nhiều hẳn lên. Cô thấy trò chuyện với Lưu Nhậm cũng đến nỗi nào, con hòa nhã dễ gần nên cô thoải mái kể mấy chuyện vụng vặt hồi cấp ba cho .
Anh chăm chú ngắm dáng vẻ hoạt bát của Giang Nguyệt, thi thoảng gật gù, còn khi cô đến chuyện gì vui thì khẽ phụ họa.
Nhờ tâm trạng cô lên nhiều, mấy ngày nay Giang Nguyệt cứ thất thường vui buồn lẫn lộn. Khi gặp Lưu Nhậm chút chuyện thời cấp ba mới nguôi ngoai phần nào.
…
“Lưu Nhậm quả thật từng học cấp ba ở Tây Viện.”
Mặt Hàn Phong tối sầm.
Hồ Nam nuốt nước bọt nhưng vẫn nhịn hỏi thêm một câu.
“Tên Lưu Nhậm động chạm tới việc làm ăn của ?”
Anh liếc xéo Hồ Nam, nghiến răng chửi tục:
“Con nó ngay mà, thằng cha đúng là ý đồ với Nguyệt Nguyệt.”
Hồ Nam giật giật khóe miệng, mở mịt hỏi tiếp:
“Sao... Sao , giành giật thương vụ nào lớn lắm hả?”
Không là lớn, mà là cực kỳ lớn chứ.
Chuyện vợ con là chuyện đại sự cả đời, như mà còn lớn thì cái gì mới lớn.
Hàn Phong lẩm nhẩm chửi Lưu Nhậm đến tám chục , đó hậm hực câu câu với Hồ Nam:
“Nếu là chuyện làm ăn thì cần gì điều tra đến gốc gác của tên đó.” Anh định đập bàn một cái cho hả giận nhưng tay đang thương nên đổi qua đạp mạnh chân bàn “rầm” một cái khiến Hồ Nam sợ run . Sắc mặt Hàn Phong cực kỳ khó coi, “Tên đó động vợ ông đây!”