Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 90: Màn Kịch Vụng Về
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:10:11
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô tới lui, cuối cùng chọn chiếc Bugatti Chiron ưa thích chạy làm. Giang Nguyệt thuần thục lùi xe khỏi gara đạp ga phóng thẳng cổng. Cô híp mắt chiếc xe màu đen đằng đó cố ý thả chậm tốc độ .
Quả nhiên Hàn Phong ôm cây đợi thỏ lâu thình lình nhảy chặn đầu xe cô. Giang Nguyệt bất đắc dĩ đạp phanh, bóp còi liên tục. Anh ngựa quen đường cũ đeo bám bên kính ghế lái, tha thiết đập cửa gọi cô:
“Nguyệt Nguyệt, em mở cửa . Anh là em đang ở trong đây, em nhớ em lắm ?”
Hàn Phong bây giờ vứt hết mặt mũi
Giang Nguyệt hình ảnh của đàn ông chật vật qua lớp kính dày thì mềm lòng, cô sợ lên cơn điên đập nát cửa nữa nên làm khó dễ hạ kính xuống.
Giọng cô lạnh nhạt, ánh mắt chăm chú phía , đến kính mát cũng gỡ xuống chuyện với :
“Tôi thật nên gọi là Hàn tổng đồ lừa đảo nữa. Xin tự trọng một chút, về mà cống hiến cho Phong Hà .”
Hàn Phong ngại cô mấy lời , thấy cô chịu hạ kính xe thì mừng rỡ khom xuống ghé đầu bên trong, tha thiết cô:
“Em thích gọi là gì cũng chịu. Chỉ cần em đồng ý về, hai chúng bắt đầu , em?”
Anh mong mỏi cô cho một ánh mắt, thậm chí thương hại cũng . Giang Nguyệt ngay cả cũng thèm qua . Trên mặt cô lạnh tanh, bởi vì bệnh nên càng nhợt nhạt, Hàn Phong thật hỏi cô khỏe nhưng dám, sợ cô sẽ đổi ý phóng xe mất.
“Dẹp ý nghĩ viển vông đó của . Trễ giờ , tránh cho làm.”
Cô liếc một cái đó định đạp ga nhưng Hàn Phong nhanh hơn một bước vươn tay cửa kính xe ôm vai cô, giữ Giang Nguyệt chặt cứng đến nhúc nhích cô cũng chẳng nhúc nhích chi là điều khiển vô lăng lái xe .
“Em mà đạp ga là liều mạng với em!”
Hàn Phong hùng hổ hù dọa Giang Nguyệt, cách một cánh cửa ôm cô khư khư như ôm tiền. Cô giẫy giụa cắn mạnh tay , Hàn Phong hít ngụm khí lạnh, thấy Giang Nguyệt nghiến chặt hàm răng lên cánh tay rắn chắc của , trừng mắt:
“Đừng tưởng dám tông , điều thì tránh , cút khuất mất mắt . Đồ lừa đảo, đồ liêm sỉ!”
“Tôn nghiêm còn cần, em nghĩ cần liêm sỉ để theo đuổi em chắc?” Hàn Phong chịu đựng để cho cô cắn gào lên dữ dội.
Giang Nguyệt hừ lạnh, cô thèm để mấy lời hổ báo của tai tiếp tục cắn mạnh.
Trán Hàn Phong nổi lên gân xanh, miệng vết thương rỉ m.á.u thấm ướt băng gạc, Giang Nguyệt thấy mới nhả tay .
“Mẹ kiếp, em là sói con hả?”
Cô mắng mà chằm chằm vết thương của Hàn Phong. Hiện tại băng gạc nhuốm một mảng lớn màu đỏ, m.á.u khô m.á.u tươi trộn lẫn trông đáng sợ.
Hàn Phong bắt gặp ánh mắt của cô liền nhếch môi, đột nhiên nhíu mày, tay run rẩy, trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.
Giọng đứt quãng:
“Nguyệt... Anh... Anh đau quá, đứt gân ?”
Cô liền hướng mắt lên , mặt Hàn Phong xanh xao nhợt nhạt, hốc hác khác với vẻ ngoài điển trai thường ngày. Chỉ qua một đêm sống thiếu cô thôi mà như biến thành ông chú U40.
Mặt Giang Nguyệt biến sắc Hàn Phong, cô giật giật khóe miệng trả lời như thế nào. Hàn Phong tiếp tục thở dốc, vẻ mặt nhăn nhó là chịu đựng cơn đau cắt da cắt thịt dữ dội như thế nào. Cô bắt đầu lung lay, thấy mím môi nắm mạnh bàn tay thương khiến miệng vết thương vỡ toát, m.á.u theo đó chảy ồ ạt. Hàn Phong mặc dù đau nhưng dám kêu lên tiếng nào, cắn răng chịu đựng, mặt nhăn như ăn ớt.
Người khác khi tưởng chấn thương nghiêm trọng đến sống dở c.h.ế.t dở.
“Anh ?”
Cô hoảng sợ mở cửa xe, cửa mở Hàn Phong yếu ớt ngã quỵ xuống mặt cô. Ngay giây phút khụy chân Giang Nguyệt nhanh chóng đỡ lấy , cô hoảng loạn nên liên tục hỏi Hàn Phong: “Anh đau ? Tại làm nông nỗi chứ? Anh hù c.h.ế.t hả?”
Anh vẻ mặt hốt hoảng của Giang Nguyệt thì âm thầm vui mừng, vì thế Hàn Phong tiếp tục phóng đại cơn đau nhỏ thành cơn đau đớn nghiêm trọng, đau đến còn cảm giác gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-90-man-kich-vung-ve.html.]
“Anh chờ em về băng gạc cho , thích khác chạm .”
Lông mày nhíu chặt, Hàn Phong gắng gượng cho cô mong chờ cô về như thế nào.
Giang Nguyệt nửa tin nửa ngờ thăm dò nét mặt , cô cắn môi xuống băng gạc m.á.u thấm ướt của Hàn Phong thì d.a.o động. Cuối cùng lý trí thua con tim, Giang Nguyệt miễn cưỡng một câu:
“Anh là đồ lừa đảo mà cũng ngốc như , hừ, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp.” Giang Nguyệt thấp giọng, lí nhí: “Anh lăn trong , để gọi băng gạc cho .”
Hàn Phong liền mừng húm, nhưng mà vẫn ôm hy vọng cô nên tiếp tục dụ dỗ Giang Nguyệt:
“Cả từ xuống đều là của em. Người khác phép động , băng gạc thì cũng là em cho .”
Lúc rũ mắt xuống, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
“Đừng voi đòi tiên, nể tình hai chúng từng vui vẻ bên nên mới giúp một . Không .”
Giang Nguyệt trốn tránh ánh mắt đáng thương của , hờ hững thẳng.
Hàn Phong ngược cố chấp cô băng gạc cho nên gục đầu xuống vai Giang Nguyệt. Hơi thở nam tính phả cổ khiến cô ngưa ngứa, Giang Nguyệt còn thấy giọng khàn khàn của vang bên tai :
“Em nỡ bỏ mặc quản sống c.h.ế.t của ? Nguyệt Nguyệt, em là đồ lừa đảo nhưng em là nhẫn tâm hửm?”
Cánh môi Giang Nguyệt mấp máy, cô nhất thời quên mất đẩy nên Hàn Phong cứ ôm chặt eo cô, đầu thì vùi hõm cổ Giang Nguyệt, chiếm lĩnh mùi hương nhàn nhạt cô.
Người đàn ông hình cao lớn cứ gục xuống mặt Giang Nguyệt, dường như mất hết sức lực, thở cũng nặng nề theo từng đợt. Cô lưỡng lự hồi lâu đó chậm rãi đưa tay lên, lúc định chạm lưng Hàn Phong thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên thông báo cuộc gọi đến.
Giang Nguyệt lật đật hạ tay xuống, cuống quýt đẩy lục lọi điện thoại trong túi xách mở lên .
Giọng ấm áp của Lưu Nhậm bên đầu dây phát rõ ràng:
“Giang tổng, là Lưu Nhậm đây, thật ngại quá báo với cô. Hôm qua lịch trình xếp đột ngột nên chuyến thăm cuối tuần ở Giang thị thể đẩy lên sớm hơn ?”
Giang Nguyệt một tay điện thoại một tay ngăn n.g.ự.c Hàn Phong cho gần ôm . Thế là thừa dịp bắt lấy tay cô xoa xoa đặt qua n.g.ự.c trái của , cô liếc xéo đó tiếp tục tập trung Lưu Nhậm .
“Giang tổng rảnh thì...”
Cô nhớ lịch trình của xong từ tốn trả lời:
“Nếu cũng , định ngày nào sẽ đến?”
Lưu Nhậm nheo mắt khẽ, thản nhiên :
“Trưa nay ?”
Hàn Phong gần đó loáng thoáng Lưu Nhậm định qua Giang thị thì nhíu mày, liếc một cái xẹt lửa lên điện thoại đang phát tiếng rõ ràng của Lưu Nhậm, thấy cô trả lời :
“Ừm, trưa nay chờ sẵn ở trụ sở chính của Giang thị. Anh đường cẩn thận.”
Lưu Nhậm nhếch miệng, “cảm ơn Giang tổng thông cảm” chào cô, cả hai còn chuyện gì nữa nên Giang Nguyệt tắt máy. Vừa dập máy xong Hàn Phong kế bên nhướng mày châm biếm:
“Tưởng như thế nào, em bỏ là kiếm cái tên nham hiểm ở Nam Thành đó hả?”
Cả làm hành động kì quái gì nhưng mặt Hàn Phong rõ mồn một hai chữ “ghen tuông”, Giang Nguyệt thấy cái giọng chua lè của liền gỡ tay tay , chịu thua cãi :
“Tôi bỏ là vì là đồ lừa đảo. Liên quan gì đến Lưu Nhậm mà ăn đanh đá như hả?”
“Em!”