Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 86: Vết Thương Lòng
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:10:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Kỳ nghiến răng lẩm bẩm chửi bới Hàn Phong. Anh quấn xong đường cuối cùng liền thắt , còn cố tình siết chặt băng làm Hàn Phong nhíu mày.
“Muốn g.i.ế.c hả?”
Dương Kỳ bĩu môi:
“Tôi g.i.ế.c cũng tự tìm đường chết. Đồ tình yêu làm mờ mắt!”
Thân làm bác sĩ như Dương Kỳ ghét nhất là loại quý trọng sức khỏe của bản . là ngu ngốc hết sức, yêu là ai cũng mù quáng hết!
Hàn Phong dựa lưng đầu giường, lông mày nhíu chặt đến mức thể kẹp c.h.ế.t con ruồi. Anh bực phản bác thế nào nên im chờ Dương Kỳ kê thuốc.
“Hừ, tốn hết nửa ngày trời của .” Dương Kỳ dọn dẹp hòm thuốc cằn nhằn, còn chạy về nấu cơm cho Diệp Vãn ở nhà. Lúc hai lỡ ngủ với một đêm cho đến nay cô cũng chẳng thèm nhắc chuyện , thậm chí đòi dọn đồ nhưng Dương Kỳ cho, hợp đồng thuê nhà đến năm mới hết hạn, nếu hủy sẽ mất tiền nên chèo kéo cô ở .
Rốt cuộc vì tiếc tiền nên Diệp Vãn mới cắn răng ở sống chung với Dương Kỳ thêm mấy tháng.
Nghĩ đến cô Dương Kỳ mới thôi làu bàu nữa. Anh định rời nhưng Hàn Phong giữ hỏi thăm:
“Khoan , quen trong khoa Cấp cứu của Tây Ảnh ?”
Dương Kỳ dừng bước, nhướng mày :
“Cả cái Tây Ảnh đều là của nhà họ Dương chúng . Không những quen mà trong đó còn làm công cho Dương Kỳ , nghĩ hỏi quen hả?”
Hàn Phong chột , suýt nữa quên mất tên cà lơ phất phơ mặt là đại công tử của Dương gia. Bình thường Dương Kỳ sốt sắng làm việc như thường nên ít ai là con của viện trưởng Dương.
“Nếu thì xem giúp bệnh án của Phạm Hoài mới chuyển nửa tháng .”
Dương Kỳ gật đầu:
“Ừ, để bảo trưởng khoa Trương xem giúp, báo cáo sẽ nhắn cho .”
Nói Dương Kỳ xách hòm thuốc về, nhanh. Toàn bộ khuôn viên của Phong Nguyệt bằng hai sân bóng cộng nhưng chẳng mấy chốc Dương Kỳ đến gara, khởi động xe điện thoại thông báo tin nhắn đến.
[Về lẹ , đói c.h.ế.t đây ]
Dương Kỳ trề môi điện thoại.
“Cô quá, chạy xe chứ dịch chuyển tức thời mà đòi về liền.”
Xong miệng tủm tỉm , gõ lộc cộc bàn phím điện thoại:
[Ừ ừ về ngay đây, hôm nay bác sĩ Lý mới câu con cá lớn nên tặng . Chút nấu món cá tuyết cho cô ăn]
…
Giang Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, cô thở dốc đồng hồ tám giờ tối. Khi nãy mệt quá nên cô ngủ quên mất, Giang Nguyệt chậm chạp dậy định bước xuống giường nhưng đầu truyền đến cơn đau nhức kinh khủng. Cô mất thăng bằng ngã giường, tự sờ trán mới sốt.
Cô cắn môi, cố gượng dậy nhấn chuông đầu giường gọi làm đến. Chẳng mấy chốc hai dì giúp việc lên đến phòng cô.
“Giang tiểu thư, cô ở trong phòng suốt chúng lo chết. Bây giờ cô đói để kêu đầu bếp Đại bưng cơm lên ạ?”
Giang Nguyệt thở , cô lắc đầu nhỏ:
“Không đói, dì mời bác sĩ Tường đến ạ. Hình như cháu sốt .”
Dì Mai vội vàng ngay. Trong khi chờ bác sĩ Tường đến dì bưng lên cho cô tô cháo nóng ăn lót . Dù Giang Nguyệt ăn nổi nhưng cô vẫn cố nuốt xuống.
Cô khụt khịt mũi múc từng muỗng cháo lên ăn, trong cháo tiêu hành nên đầu óc Giang Nguyệt tỉnh táo phần nào. Từ đến nay cô để bản chịu thiệt bao giờ, dù là thất tình thì vẫn cần ăn để sống. Không thể vì một tên đàn ông mà để bản suy sụp đến nỗi tuyệt thực đến sống dở c.h.ế.t dở .
Nghĩ cô càng tích cực ăn, Giang Nguyệt mím môi múc một muỗng thật lớn đưa miệng, cô nhai nhai nuốt cái ực.
“Hừ, ăn cái đầu tên lừa đảo . Ăn hết, nhai bằng hết đầu !!”
Giang Nguyệt càng chửi càng hăng, tốc độ chửi của cô tỉ lệ thuận với tốc độ ăn. Tay cô múc cháo lia lịa đến khi tô cháo thấy đáy mới thỏa mãn bỏ xuống bàn, rút khăn giấy lau miệng.
“Giang tiểu thư, bác sĩ Tường đến ạ.”
Vừa ăn xong làm thông báo bác sĩ đến. Giang Nguyệt gật đầu, cô uể oải bước về giường ngay ngắn để bác sĩ khám bệnh.
Đây là bác sĩ gia đình của Giang gia nhiều năm. Ông lọm khọm xách hòm thuốc phòng Giang Nguyệt cẩn thận lấy đồ nghề .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-86-vet-thuong-long.html.]
Sau khi xem tới xem lui, ống ông mới chắc chắn chẩn đoán:
“Giang tiểu thư chỉ cảm nhẹ thôi nên cô đừng lo lắng quá. Sau khi uống thuốc thì cô nghỉ ngơi cho , qua tối nay phát sốt nữa thì .”
Ông đẩy đẩy kính mắt, dí sát tờ giấy bàn kê toa đưa cho làm kế bên. Sau khi dặn dò tỉ mỉ liều lượng mới dọn dẹp đồ nghề hòm, rảnh rỗi nên ông chuyện phiếm với cô.
“Lâu lắm mới gặp Giang tiểu thư, cô đừng cố sức làm việc quá. Chuyện của chủ tịch Giang cũng qua .”
Giang Nguyệt sờ sờ mũi, chi cô làm việc đến đổ bệnh thì còn chiến tích để khoe, chứ thật là dầm mưa cãi với tình mới nông nổi như nên cô im lặng. Chỉ ông:
“Bác sĩ Tường, cháu cũng lớn chứ bộ. Ngày xưa bệnh vặt chứ bây giờ lâu lâu cháu mới bệnh một , bác yên tâm hihi.”
Vẻ mặt bác sĩ Tường tin cô:
“Thôi tiểu thư ơi, khéo mấy ngày nữa gặp bác bây giờ. Đừng tưởng bác hiện giờ Giang thị chỉ còn con lo liệu, bận đến chân chạm đất, bỏ ăn bỏ ngủ.”
Giang Nguyệt mím môi, bác sĩ Tường như cô cãi thế nào . Vì cô cúi đầu, thở dài:
“ là giấu nổi bác, cháu bây giờ bận tối mặt tối mày. Trong phòng làm việc còn cả chồng tài liệu báo cáo cháu còn chờ cháu xem nữa đây.”
Cô ngán ngẩm nhớ đến đống “tấu chương” bàn làm việc. Cảm thấy giấc ngủ tối nay quá xa vời với .
Bác sĩ Tường gật gù, ông nheo nheo mắt ghi thêm toa thuốc:
“Để bác kê cho cháu thêm mấy loại thuốc bổ. Uống sức làm việc.”
Giang Nguyệt cong môi “” một tiếng, ông còn việc nên chào cô về. Dì Mai tiễn ông tới cổng xong chạy giúp cô mua thuốc theo toa.
Thuốc về Giang Nguyệt mới chậm rãi uống hết. Cô ủ rũ lên phòng nghỉ chốc lát, lơ đãng đưa mắt bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Đột nhiên cô ngắm cảnh thành phố về đêm nên lấy thêm áo khoác. Che chắn kỹ lưỡng cô mới dám ban công, từ tầng hai của biệt thự Giang gia phóng mắt các tòa chung cư đằng xa.
Cô bỗng theo thói quen về hướng biệt thự Phong Nguyệt, nheo mắt suy nghĩ chủ nhân của nó hiện tại đang làm gì.
Nghĩ đông nghĩ tây một hồi cô giật , tự dưng nhớ đến Hàn Phong nên cô buồn bã rũ mắt xuống. Bờ môi nhợt nhạt thủ thỉ:
“Anh đang nhớ em ?”
…
Dương Kỳ đeo tạp dề , thuần thục chế biến cá xong nấu thêm mấy món Diệp Vãn ăn nữa, thành công dọn một bàn ăn thịnh soạn chuẩn phong cách cơm nhà làm.
“Đồ ăn nấu xong , cô mau ăn .”
Anh bỏ tạp dề , rửa sạch tay lên lầu tìm Diệp Vãn.
Dạo cô mệt mỏi với ngủ quên nên khi gõ cửa phòng lúc lâu Dương Kỳ mới thấy cô mở cửa. Cửa mở Dương Kỳ nhếch môi châm chọc:
“Bộ đang làm gì xa mà lâu mở cửa quá . Tôi nấu xong cơm dâng lên tận miệng cô chỉ chờ ăn thôi mà cũng lười ăn hả?”
Diệp Vãn ngáp một cái, cô liếc xéo Dương Kỳ:
“Ngậm cái miệng thối của , nãy mệt nên ngủ quên.”
Anh cô mệt liền ân cần hỏi han, nhưng trong mắt Diệp Vãn là đang châm biếm cô:
“Ôi trời ơi Diệp tổng cô bệnh thì cứ với bác sĩ Dương một tiếng nhé, nể tình bạn chung nhà bác sĩ Dương đây tính rẻ phí khám bệnh cho cô.”
“Mắc ói, làm như ở Tây Thành một là bác sĩ . Tránh cho ăn cơm.”
Cô thèm cãi tay đôi với Dương Kỳ nên đẩy xuống lầu. Dương Kỳ bộ dạng giận dỗi khóe miệng tự chủ nhếch lên, lật đật chạy theo cô bàn ăn.
Dương Kỳ hết sức tự hào về mấy món nấu tối nay, đặc biệt là con cá tuyết to đùng ở chính giữa nên gấp gáp giới thiệu cho Diệp Vãn ăn .
“Đây đây đây, cô ăn cái . Nhìn là thèm đúng , bác sĩ Dương tự tay nấu đó nha nhớ ăn nhiều một chút.”
Diệp Vãn nhíu mày, miếng cá gắp bỏ chén cô ngửi thấy mùi tanh khó chịu. Không chịu nổi nữa Diệp Vãn liền bịt miệng, bộ dạng như sắp nôn mửa đến nơi.
“Sao... Cô ?”
Dương Kỳ sợ hãi chạy qua vuốt lưng cô, Diệp Vãn nhăn mặt bỏ chạy phòng vệ sinh. Cô như gặp cứu tinh nên cắm đầu nôn lấy nôn để. Anh ở ngoài thấy mà cũng sốt ruột theo.