Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 84: Lời Xin Lỗi Muộn Màng
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:10:05
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nguyệt mặt cảm xúc chằm chằm dáng vẻ chật vật của Hàn Phong quỳ chân . Cô bỗng nhớ tới Giang Nghiệp còn đang giường bệnh ngày tỉnh dậy, còn Giang thị thì gắng gượng từng ngày vượt qua thời khắc khó khăn nhất. Vì cái gì mà cô đánh đổi hết tất cả để chấp nhận hai chữ “tha thứ” phát từ miệng Hàn Phong?
Con cô nay từng dễ dãi như .
Điều dễ dãi với bản nhất mà cô làm là buông bỏ bản tính ngông cuồng của để yêu .
cô nhận gì? Lừa dối chăng?
Giang Nguyệt khổ sở xổm xuống đối mặt với Hàn Phong. Bàn tay trắng nõn của cô mơn trớn gương mặt góc cạnh của , dường như là tỉ mỉ ngắm nghía món đồ quý giá của bản cuối khi tự tay vứt bỏ nó.
Anh chăm chú từng động tác của cô, dù bắt lấy tay cô, dùng hết sức lực ôm cô lòng để cô khảm cô tim gan , thấy tình yêu của Hàn Phong to lớn đến nhường nào, nhưng dám, chỉ kiên nhẫn chờ câu trả lời.
“Nếu lừa dối thì đừng bao giờ cho , một khi thì nó sẽ biến thành phản bội hiểu ?”
Anh kịp chuẩn gì thấy câu tàn nhẫn đ.â.m thẳng tim . Hàn Phong hít ngụm khí lạnh, sắc mặt tối vài phần. Giang Nguyệt ngược giả vờ như thấy, cô tiếp tục dùng một con d.a.o tàng hình nhẹ hẫng khoét lấy trái tim :
“Cho dù là bên gối Giang Nguyệt nhưng một khi lưng với thì đừng bao giờ cầu xin hai chữ tha thứ.” Ánh mắt cô thương hại Hàn Phong, lắc đầu tiếc nuối, “thời gian qua cả hai vui vẻ đủ lâu , đúng là nên kết thúc thôi.”
Câu từ cô thốt nhẹ tựa lông hồng nhưng khi Hàn Phong thấy giống như ngàn ngọn núi cộng . Anh sợ hãi ánh mắt tàn nhẫn của Giang Nguyệt, cô như chẳng khác nào g.i.ế.c cần dao. Kết thúc, kết thúc cái gì mới ? Là đoạn tình cảm ngắn ngủi là bảo tự tay kết liễu ?
Hàn Phong sốt ruột nắm chặt bàn tay của Giang Nguyệt đang lưu luyến mặt , giọng run rẩy lập ý nghĩ trong đầu:
“Nguyệt Nguyệt em kết thúc là kết thúc cái gì mới ? Tình cảm của chúng là bảo tự tay kết liễu ?”
Cô hờ hững , cánh môi mấp máy giống như ép buộc lựa chọn một trong hai.
Đang lúc còn mờ mịt thì Hàn Phong đột nhiên bắt lấy tay cô đặt lên cổ . Anh nghiến răng, tha thiết cô:
“Tình cảm của chúng thể kết thúc trừ khi chết. Bây giờ em bóp c.h.ế.t , c.h.ế.t thì em mới hết giận đúng ?”
“Anh điên !”
Giang Nguyệt bực bội rút tay nhưng Hàn Phong một hai ấn tay cô cổ . Anh gào lên:
“Anh vì em nên mới điên đó!”
Mặt Hàn Phong đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, thở dồn dập:
“Từ ngày đầu tiên gặp cho đến bây giờ tâm trí đều em quấy nhiễu vô . Quấy đến điên !”
Giang Nguyệt đơ , cô suýt nữa quên mất việc rút tay . tiếng mưa ào ạt ngoài làm cô bừng tỉnh, tay cô kiên quyết vùng khỏi tay Hàn Phong. Anh trơ mắt cô dậy, mặc kệ năm dấu tay đỏ chói vẫn còn in rõ mồn một cổ bám theo cô.
Giang Nguyệt nhẫn tâm hất , cô trấn an bản tất cả những gì Hàn Phong làm chỉ là diễn kịch. Đến giờ phút còn cố chấp cầu xin cô tha thứ, Giang Nguyệt khẩy từ cao xuống, môi cô khép mở gằn từng chữ một:
“Lúc đó là mụ mị lầm , là ngu dốt mới lừa như . Cút cho khuất mắt , nếu để gặp nào nữa thì sẽ nghiền nát Phong Hà.”
Cô xoa xoa cổ tay, lạnh nhạt khinh thường :
“Đừng đòi sống đòi c.h.ế.t như đàn bà. Đến còn c.h.ế.t vì lừa dối thì tư cách gì đòi c.h.ế.t với , hả?”
Giang Nguyệt chán ghét giường , Hàn Phong cứ quỳ mãi sàn nhà lạnh lẽo dõi theo cô. Anh thấy cô rút trong túi áo vest một điếu thuốc, đầu lọc móp méo là do Giang Nguyệt cắn. Cô nhớ bật lửa nên bực tức ném , đó nhíu mày Hàn Phong:
“Còn chịu cút ?”
Anh cúi đầu xuống, bộ dạng giống như chủ nhân bỏ rơi.
Giang Nguyệt liếc Hàn Phong một cái xong hừ lạnh trong lòng. Cô tự thu dọn mấy đồ lặt vặt túi xách, thấp giọng chế giễu:
“À quên mất, đây là biệt thự của Hàn tổng mà nhỉ? Người nên là Giang Nguyệt mới đúng. Tất cả để cho , tạm biệt!”
Nói cô cầm túi dậy, nuốt nước bọt chua xót cô lướt qua . Khoảng khắc cánh cửa đóng cũng là lúc bóng lưng Giang Nguyệt biến mất.
Cô .
Cô bỏ .
Đến tư cách giữ cô còn thì gì đến chuyện Giang Nguyệt tha thứ cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-84-loi-xin-loi-muon-mang.html.]
…
Khi đến cửa chính của biệt thự Giang Nguyệt nâng mắt trời mưa nặng hạt. Cô nắm chặt hai tay, trong lòng quyết nên dứt khoát rời khỏi đây. Giang Nguyệt mà chẳng hề đầu nơi mà cả hai từng chung sống vui vẻ mới mấy hôm thôi cô và còn triền miên ân ái.
Tất cả kết thúc, những chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cô nặng nề nhấc bước, mặc kệ ngoài trời mưa lớn cứ như tới gara. Hàn Phong ở trong phòng trầm ngâm lúc lâu mới thất thần dậy, bởi vì quỳ lâu nên chân tê đến còn cảm giác. Anh nhớ đến ngoài trời còn mưa nên loạng choạng chạy xuống lầu đuổi theo cô.
Giang Nguyệt gần tới nơi, tóc cô ướt sũng, Hàn Phong ngó nghiêng xung quanh liền thấy bóng dáng của cô gái run lên vì lạnh. Anh lật đật chạy qua đó, cô ở đằng nên cố tình nhanh. Vừa tới xe Giang Nguyệt lập tức mở khóa chạy ngoài, Hàn Phong đến trễ một bước nên để lỡ mất cô.
Anh khổ sở đuổi theo, bất chấp xe đang chạy nhanh liều mạng lao chắn đầu xe. Giang Nguyệt thấy xe sắp đ.â.m trúng Hàn Phong liền đạp phanh , cô tức giận hạ cửa kính xuống định mắng nhưng Hàn Phong giành :
“Nguyệt Nguyệt em là đồ tàn nhẫn, em dám bỏ mặc hả? Em tin cho bắt em , đó đem em lên giường dày vò ba ngày ba đêm đến xuống giường, em tin hả?”
Giang Nguyệt liếc Hàn Phong:
“Anh dám, tông bây giờ. Tránh !”
“Không tránh, em xuống xe cho .”
Cô ngoảnh mặt làm ngơ bóp còi liên tục bảo tránh , Hàn Phong ngược điếc sợ s.ú.n.g chạy từ đầu xe xuống cửa ghế lái, đeo bám bên cửa sổ xe giữ cho cô .
Mưa gió hất mặt Hàn Phong đến đau rát, mặc kệ gào lên:
“Có tông c.h.ế.t cũng giữ bánh xe em, Nguyệt Nguyệt em thì trực tiếp cán qua mà .”
“Anh!”
Cô nhất thời gì, cứng đầu im trong xe trầm mặc.
Hàn Phong kích động mưa đập tay cửa xe, ngặt một nỗi chất liệu làm cánh cửa quá , đập cũng chẳng đập nát .
Vì thế chuyển qua đập kính cửa , Hàn Phong vận dụng hết công lực “rầm” một cái kính xe liền vỡ nát, Giang Nguyệt giật thót đầu , mảnh vỡ ghim tay , m.á.u tươi theo đó chảy dọc xuống từng nắm đ.ấ.m của Hàn Phong.
“Xuống xe! Nếu đập hết cửa kính của xe em.”
Anh đưa bàn tay đầy m.á.u lên hù dọa Giang Nguyệt, cảm giác cũng đau đớn mấy nên cố chấp đập tiếp chỗ khác.
Giang Nguyệt cắn môi chỗ khác, cô nghiến răng:
“Đập đến phế hai tay của luôn , mắt mù mà thấy tay đang chảy m.á.u hả?”
Hàn Phong sững , cô là đang quan tâm đúng ? Đã đập cho phế luôn, đến lúc đó cô sẽ ở chăm sóc , nữa.
Người làm thấy ầm ĩ nên kéo xem. Ai nấy đều ngỡ ngàng chuyện gì đang xảy , Giang tiểu thư ở xe còn Phong thì điên cuồng la hét trời mưa, tay nhuốm m.á.u đỏ chói đến đáng sợ.
Xem là hai vị chủ nhân đang giận đây.
Cô nghiêng đầu qua lớn với một dì giúp việc:
“Giữ Phong , cấm để chạy theo !”
Rất nhanh một đám chạy ngăn Hàn Phong cho . Anh nhíu mày hất từng la hét:
“Em đừng mà, Nguyệt Nguyệt em ở với .”
“Cậu Phong bình tĩnh .”
Người làm nỗ lực giữ , Hàn Phong như mãnh thú trọng thương mất hết sức mạnh. Anh bất lực cô cứ thế rời khỏi .
Giang Nguyệt hít sâu đánh lái một vòng đạp mạnh chân ga, làm lập tức kéo để cô . Cô chạy một đoạn liền qua gương chiếu hậu thấy Hàn Phong nước mưa thấm ướt cả áo sơ mi, m.á.u và nước mưa hòa lẫn lan thành mảng lớn thì siết chặt vô lăng, cô đau lòng lẩm nhẩm:
“Đồ ngốc, thấy mưa ? Đến cả trời mưa cũng chẳng chạy nhà thì bỏ là đúng .”
Dù thể lực Hàn Phong đến nữa cũng chẳng đuổi theo kịp tốc độ của xe. Huống hồ gì còn đang giữ , Hàn Phong cạn kiệt sức lực im, thất vọng đuôi xe cô biến mất trong làn mưa dày đặc.
Cô rời khỏi khuôn viên của Phong Nguyệt mới dám thả chậm tốc độ. Giang Nguyệt lặng lẽ gương chiếu hậu nữa, cô cụp mắt:
“Em xin .”