Bẫy Tình Giang Tổng - Kẻ Thù Trên Thương Trường, Bạn Tình Trên Giường - Giang Nguyệt & Hàn Phong - Chương 83: Sự Sụp Đổ
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:10:04
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tay cô siết chặt vô lăng, hồi hộp chờ câu kế tiếp của bên đầu dây bên .
“Lâm Phong quả thực đúng là Hàn Phong.”
Giọng lớn nhưng đủ vang dội trong đầu Giang Nguyệt. Cô cảm thấy đây là hiện thực, đây chỉ là một cơn ác mộng dày vò trái tim cô hồi kết. Phòng ngự cuối cùng trong lòng Giang Nguyệt phút chốc sụp đổ như tấm kính thủy tinh vỡ vụn.
Từng mảnh vỡ đ.â.m da thịt cô, đau đớn đến tận cùng.
Rốt cuộc cô cũng , thứ gọi là lừa dối mùi vị như thế nào.
Là mơ hồ trong đống hoang tưởng do bản tạo .
Là cam tâm nhưng vẫn cứ mù quáng chấp nhận.
Là vết sẹo hoen ố vấy bẩn trái tim .
Giang Nguyệt cắn răng từng chữ rõ ràng của bên báo cáo , tất cả giống như đúc trong tài liệu Lưu Nhậm đưa cho cô. Anh khi báo cáo hết liền hỏi :
“Giang tiểu thư còn thắc mắc chỗ nào nữa ?”
“Không .”
Cô nhanh chóng trả lời xong lập tức tắt máy. Giang Nguyệt chán nản quăng điện thoại qua ghế phụ, đầu gục xuống vô lăng một cách bất lực.
là nực , Giang Nguyệt cô sa sút đến nỗi bán rẻ niềm tin của bản .
Cô đột nhiên lớn chế giễu bản ngu ngốc tin nhầm , hai vai cô khẽ run lên, hốc mắt cay xè khó chịu, thứ nước nóng hổi kiềm chảy dọc gò má đỏ ửng của cô.
“Giang Nguyệt Giang Nguyệt, mày thấy ? Tên khốn đó chỉ đang lừa dối mày, tỉnh táo !”
Đầu óc cô nhất thời ngưng trệ, cảm thấy bao nhiêu tế bào não đều dừng hoạt động.
Không gian chật hẹp trong xe càng thắt chặt dưỡng khí của cô, cảm giác tù túng bủa vây tâm trí Giang Nguyệt. Cô l.i.ế.m môi, tay mò xuống tủ nhỏ lấy thuốc lá.
Mỗi khi căng thẳng cô đều hút thuốc, lúc đó thần kinh cô mới thả lỏng
Mò mẫm một lát cô mới thấy bao thuốc nhét kỹ đáy tủ. Đây là Hàn Phong giấu cho cô hút, Giang Nguyệt cầm lên rút một điếu đưa lên miệng ngậm.
Bật lửa đang ở chỗ Hàn Phong, giữ để khi nào cô hút sẽ tự tay châm thuốc cho cô.
Ngứa ngáy khó chịu, chỉ thể ngậm trong miệng gắng gượng, cầm lên cũng , bỏ xuống cũng chẳng xong.
Giang Nguyệt cứ ngậm điếu thuốc như bắt đầu khởi động xe. Cô chần chừ một lát cầm điện thoại nhắn tin cho Hàn Phong:
[Về Phong Nguyệt gặp em.]
Cô điều cần nhất bây giờ là bình tĩnh, Giang Nguyệt tự nhủ bản giữ tỉnh táo để phân biệt trái đúng sai đời .
…
Hàn Phong xem tài liệu nhưng tâm trí cứ nghĩ về Giang Nguyệt. Tin nhắn đến gần như xem ngay lập tức.
Đọc xong mấy chữ ngắn ngủi của Giang Nguyệt đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc bất an. Anh lật đật bỏ tài liệu trong tay xuống gọi cho Tiêu Bắc qua chở về Phong Nguyệt.
Tiêu Bắc thấy ông chủ trầm mặc ở ghế cũng dám hỏi thăm. Trước giờ ai đoán mặt Hàn Phong là biểu cảm gì, bây giờ hiện lên rõ rệt như Tiêu Bắc liền căng thẳng theo.
Anh dám đoán tâm tư Hàn Phong nên tập trung bổn phận của .
Hàn Phong về tới cổng Phong Nguyệt thấy xe của Giang Nguyệt đậu ngay ngắn trong gara. Hỏi làm mới cô về, bây giờ đang ở phòng ngủ chính.
Người làm còn bụng cho :
“Giang tiểu thư hình như vui, đừng chọc giận cô .”
Nghe liền nhanh chóng lên lầu, mở cửa thấy Giang Nguyệt thất thần giường chằm chằm đống giấy tờ mặt.
“Nguyệt Nguyệt...”
Vẻ mặt Hàn Phong lo lắng qua chỗ cô, Giang Nguyệt giả vờ bình tĩnh ném một tập tài liệu lên Hàn Phong. Động tác khựng túi giấy màu trắng rơi “bộp” xuống sàn nhà bất động chân .
“Tự xem .”
Giang Nguyệt hờ hững hất cằm hiệu cho cầm tập tài liệu lên. Hàn Phong hít sâu xổm xuống nhặt túi giấy lên, cẩn thận mở từng tờ một.
Càng sắc mặt Hàn Phong càng , đáy mắt sâu thẳm chằm chằm tám chữ “thông tin của Lâm Phong và Hàn Phong” in rõ ràng giấy. Giang Nguyệt dõi theo từng biểu cảm mặt , cô chậm chạp dậy, giọng cô mệt mỏi:
“Anh giải thích gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-83-su-sup-do.html.]
Bởi vì câu mà da đầu tê dại, giải thích, còn gì để giải thích chứ. Rõ ràng lừa dối cô , rõ ràng Lâm Phong là Hàn Phong, giải thích thế nào .
Ánh mắt Hàn Phong tối , mất tự nhiên dời sang chỗ khác. Hành động trong mắt Giang Nguyệt là trốn tránh, cô cứ tưởng sẽ thật nhiều, sẽ , sẽ cô hiểu lầm .
.
Thứ trả lời cô là sự im lặng đến lạnh lẽo, bên ngoài Giang Nguyệt giả vờ trấn định nhưng thực bên trong là sóng ngầm cuồn cuộn. Trong phòng ngủ bật đèn, sắc trời bên ngoài âm u như chuẩn chuyển mưa. Bởi cô phân biệt mặt mấy phần hối hận, cả hai mặt đối mặt nhưng chẳng cho đối phương lời nào.
Hàn Phong bình thường ghét ồn ào, nhưng giờ phút mong cô thật nhiều, thậm chí chửi mắng cũng .
Thế nhưng Giang Nguyệt gì cả, cứ trơ trơ như xa lạ đường phố tấp nập.
“Anh xin .”
Tay Hàn Phong siết chặt tờ giấy đến nhàu nát, giọng khàn khàn phá vỡ sự tĩnh lặng .
Con ngươi Giang Nguyệt khẽ động, cô tiến gần , nước mắt tự chủ rơi xuống, giọng nghèn nghẹn:
“Xin ? Lời xin của lớn bao nhiêu? Lớn bằng gần một năm nay ở bên cạnh ?”
“Nguyệt...”
“Đừng!” Cô giơ tay lên hiệu dừng , ánh mắt tràn lan sự căm ghét thẳng Hàn Phong: “Đừng gọi là Nguyệt Nguyệt, đầu tiên giải thích, tại giải thích mà trực tiếp xin ? Anh thừa nhận lừa dối ?”
Liên tục các câu hỏi dồn dập Hàn Phong, cô trúng tim đen nên im bặt lên tiếng.
Giang Nguyệt kiên nhẫn chờ mở miệng, cô chắc chắn đủ thời gian để cho biện minh cho bản . Dù cho Hàn Phong mấy lời hoang đường như “ lừa em” cô cũng cố gắng vớt vát niềm tin của .
chứ? Anh lựa chọn im lặng.
Là khinh thường cô ngu ngốc đến kết quả cũng mặt vẫn ngây thơ bảo giải thích là thấy mấy lời đó vô dụng đến mức cho cô cũng chẳng làm gì.
Trời chuyển thành màu xám xịt, mây đen ùn ùn kéo đến như đại diện cho tâm trạng tồi tệ của hai hiện tại. Đến giới hạn nào đó của đoạn tình cảm ngắn ngủi cũng sẽ giống như cơn mưa hóa thành giọt nước nặng trĩu rơi xuống đất, dần dần biến mất khỏi thế gian .
Chẳng mấy chốc mưa ào ào trút xuống như thác nước đổ bên hiên nhà. Cửa sổ phòng vẫn còn mở, màn cửa vì gió lớn mà hất tung quỹ đạo cụ thể. Cuống họng của Giang Nguyệt như ai đó bóp nghẹt, nước mắt cô tuôn kiểm soát. Sấm sét chói tai vang lên, lúc đen lúc trắng ánh lên sườn mặt lạnh lùng của Hàn Phong.
Anh bỗng đưa tay lên lau nước mắt cho cô nhưng Giang Nguyệt né . Cô đột nhiên tức giận nắm cổ áo sơ mi của , đôi môi tái nhợt sức sống, “Lâm Phong, , gọi là Hàn Phong mới đúng.” Cô sẵn sàng rũ bỏ hết vẻ bình tĩnh nãy giờ của chất vấn :
“Hàn Phong là tên xa, là tên lừa đảo, còn đây làm gì chứ? Cút , cút về Phong Hà của ! Tại chứ? Anh ở đây để thêm chán ghét hả?”
Tiếng mưa quá lớn nên Giang Nguyệt dùng hết âm lượng của thanh quản để cho rõ, đến nỗi gân xanh hiện lên chiếc cổ trắng nõn của cô. Cả Hàn Phong Giang Nguyệt kéo đến khó vững, nổi dáng vẻ mất kiểm soát của cô nữa nên mím môi thật chặt, hai chân từ từ khụy xuống.
“Hàn Phong quỳ mặt em nhận .”
Giang Nguyệt giật trừng mắt hành động đột ngột của , hai tay cô run rẩy buông thõng xuống, cô cúi đầu . Lẳng lặng giọng trầm đến mức thở cũng biến thành tầng sương mỏng quanh quẩn bên tai :
“Em mắng chửi tùy ý, nhưng xin em đừng bỏ mà Nguyệt Nguyệt.”
Ánh mắt khẩn thiết cầu xin cô, tóc ngắn rũ xuống tán loạn trán. Bộ dạng vô cùng chật vật.
Người như Hàn Phong đến cũng khác nhưng nay sẵn sàng vứt tôn nghiêm của bản hèn hạ quỳ xuống mặt cô. Anh gì để giải thích, là sai , là lừa cô mới thành nông nỗi . Nếu thành thật thừa nhận sớm hơn thì chắc hai sẽ đến kết cục như hôm nay.
Anh hối hận.
Hàn Phong đầu hối hận là như thế nào.
Giang Nguyệt cho , cái gì cô cũng cho đầu hết.
Từ phá hủy giới hạn của bản cho đến giẫm đạp lên tôn nghiêm quỳ xuống nhận chân cô.
Anh Giang Nguyệt nghĩ đớn hèn cũng nghĩ nhát gan cũng chẳng nhưng tuyệt đối cô bỏ .
Anh ý thức Giang Nguyệt đang cực kỳ tức giận , tim Hàn Phong đập liên hồi như sợ mất thứ gì đó, tảng đá nặng trịch cứ đè ép lên tâm trí , thôi thúc ước nguyện của :
“Hàn Phong mất em thì sống làm . Nguyệt Nguyệt em đừng bỏ mà, em?”
Giang Nguyệt khom xuống ước lượng cách chênh lệch của hai hiện giờ. Lời thâm tình gì đó của Hàn Phong cô , Giang Nguyệt tự lau nước mắt đó nhếch môi:
“Ha, nghĩ Giang Nguyệt là ai hả? Muốn lừa là lừa xin là xin , nghĩ là con ngốc ?”
Cô nâng cằm Hàn Phong lên, ngón tay chút lưu tình ấn mạnh:
“Bây giờ dập đầu mặt thì cũng xem như là diễn trò thôi. Mơ !”
“Nguyệt Nguyệt.”
Hàn Phong hốt hoảng ôm chân cô, vội vàng đào hết hết vốn liếng của để trao đổi:
“Em , em cái gì đều cho em. Em tha thứ cho ? Nguyệt Nguyệt.”