“Gọi cứu thương mau lên!”
Đàm Vũ giục Đàm Vân mau chóng gọi cấp cứu, hai kiên nhẫn chờ cứu thương đến theo nhân viên y tế về bệnh viện.
Đàm Vân đèn phòng phẫu thuật sáng lên, cô lo lắng hỏi :
“A Vũ, cô ... Cô còn sống ?”
Anh lắc đầu ngán ngẩm.
Khi nãy Đàm Vũ tận mắt chứng kiến Du Tuyết tai nạn, với tình trạng như khả năng cao cô sống sót . Anh cũng chẳng còn tâm trạng nào đây chờ kết quả, Đàm Vũ ngoài khuôn viên bệnh viện xong chần chừ một lát mới lấy điện thoại gọi cho Giang Nguyệt.
Có chắc chắn thì vẫn báo cho cô một tiếng, như mới dễ ăn hơn.
Bên Giang Nguyệt vẫn sốt ruột chờ điện thoại của cho điều tra. Chuông điện thoại reo lên cô liền vội vã mở xem, thấy màn hình hiển thị là Đàm Vũ cô thất vọng nhưng vẫn nhấc máy.
Cô uể oải xoa xoa thái dương:
“Đàm tổng?”
“Chủ tịch Giang, tìm phá hủy bộ sưu tập của Giang thị.”
Giang Nguyệt lập tức thẳng lưng, cô nghiêm túc:
“Là ai?”
“Du Tuyết, từng là giám đốc sáng tạo của Giang thị.”
Cô lục trí nhớ về cái tên , rốt cuộc cũng nhớ là ai đó nhíu mày hỏi Đàm Vũ:
“Tại cô làm ?”
“Một phần vì cam tâm năm đó sa thải, một phần vì...”
“Vì cái gì?”
“Phong Hà mua chuộc cô , lúc đến gặp Du Tuyết thừa nhận khác sa khiến.”
Bả vai Giang Nguyệt run lên, cô dù nhưng vẫn hỏi một nữa:
“Là ai bên Phong Hà sai khiến cô ?”
Đàm Vũ nhắm mắt, chắc chắn thốt một cái tên:
“Hàn Phong.”
Cô thẫn thờ chớp chớp mắt, ngôn ngữ lộn xộn nên cái gì nên cuộc gọi vẫn kéo dài nhưng cả hai bên đều im lặng. Mãi Đàm Vũ mới lên tiếng để đầu dây bên vẫn còn giữ máy:
“Chủ tịch Giang?”
Giang Nguyệt mím môi, cô giống như tìm giọng của nên hỏi một câu đầu đuôi:
“Du Tuyết bây giờ đang ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/bay-tinh-giang-tong-ke-thu-tren-thuong-truong-ban-tinh-tren-giuong-giang-nguyet-han-phong/chuong-82-loi-to-cao-cuoi-cung.html.]
“Đang trong phòng phẫu thuật, và tiểu Vân đến tìm cô . Du Tuyết thừa nhận làm xong định bỏ trốn, lúc cô chạy qua đường may xe tông trúng. Chắc là...” Đàm Vũ dù nhưng vẫn , “ sống qua đêm nay .”
Giang Nguyệt căng thẳng vân vê đầu ngón tay của bản , cô lẩm nhẩm:
“Làm gì chuyện trùng hợp như thế?”
“Cảnh sát đây chỉ là tai nạn còn tài xế thì bỏ trốn .”
Đàm Vũ cô cũng truy cứu nữa, Giang Nguyệt thở dài để ba chữ “ ” xong tắt máy. Quả nhiên khi gọi điện cho Giang Nguyệt xong Đàm Vân chạy thông báo với Du Tuyết qua khỏi.
…
Vu Nhĩ lái chiếc xe dính m.á.u đến đoạn đường vắng xong vứt . Anh xung quanh ai liền tháo biển xe, đó cởi găng tay áo mũ nón để xe. Làm xong chuyện liền lấy can xăng chuẩn sẵn đổ hết lên xung quanh xe xong châm lửa.
Ngọn lửa đỏ rực ánh lên sườn mặt Vu Nhĩ, nhếch môi xong tiện tay quăng bật lửa xe.
Cứ như thứ thoáng chốc tiêu hủy sạch sẽ, hóa thành tro bụi thì tìm cũng chẳng tìm thấy.
Trước khi chiếc xe phát nổ Vu Nhĩ nhanh chân lên một chiếc xe khác chạy đến đón . Bỏ một mảng cháy rực đằng xa thẳng tiến đến Nam Thành.
…
Giang Nguyệt còn đang đau đầu vì tin tức mới nhận thì cửa phòng mở . Giang phu nhân mua đồ xong , bà ngạc nhiên khi thấy cô ở đây.
“Nguyệt Nguyệt, giờ còn đang trong giờ làm hả con? Sao tự nhiên chạy qua đây ?”
Giang Nguyệt cụp mắt, cô lí nhí:
“Đột nhiên con nhớ ba nên về thăm.” Cô nhẩm tính đây cũng lâu nên bảo với bà: “Bây giờ con ngay đây.”
Giang phu nhân cô liền bỏ đồ tay xuống, ân cần hỏi han:
“Con khoan hẵng , con ăn gì ? Sẵn tiện kêu dì Ngô làm cơm mang đến cho con ăn.”
“Thôi , con còn việc ở công ty nên để . Tối nay con về Giang gia ngủ.”
Cô dừng một chút thêm:
“Dạo công ty bận rộn nhiều việc nên con mệt mỏi, đừng để ý.”
Biệt thự Giang gia xa hoa rộng lớn nhưng mấy tuần nay sớm còn như . Trong ngoài đều vắng vẻ tiếng , Giang phu nhân ở bệnh viện nên nơi càng thêm vắng lặng. Giang Nguyệt lâu ngủ qua đêm nên trở về đây, sẵn tiện định tâm trạng.
Giang phu nhân cũng hiểu phần nào, bà thư ký báo một cô đảm đương hết Giang thị. Những chuyện xảy gần đây bà cũng qua nên gật đầu dặn dò cô:
“Nhớ giữ gìn sức khỏe, ba con sẽ sớm tỉnh dậy thôi con đừng lo quá. Không khéo lúc A Nghiệp tỉnh thì con đổ bệnh. Còn ở công ty gặp khó khăn gì cũng đừng chịu đựng một , nhất định với nha con.”
Giang Nguyệt cầm túi xách, cô “” một tiếng qua Giang Nghiệp một chút mới rời .
Cô để bà thấy bộ dạng yếu đuối của , thời gian vẫn còn kịp nên cô lo rước. Nhỡ đến thì Giang phu nhân nghi ngờ, đến lúc đó giải thích thêm thì phiền phức.
Vừa xe chuông điện thoại Giang Nguyệt rung lên thông báo cuộc gọi đến. Cô chằm chằm dãy mong chờ từ lâu đó chậm chạp ấn :
“A lô?”
“Giang tiểu thư, kết quả.”